Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 372 - Chương 372 Cảnh Trên Thuyền Noah

Chương 372

Cảnh Trên Thuyền Noah


Cũng may, một ngày 24 tiếng thì có 20 tiếng sám hối, nhưng cũng có bốn tiếng còn lại sẽ do bản thân mình tự sắp xếp. Trong khoảng thời gian này, mọi người có thể đi ăn vài thứ hoặc đi ngủ, đương nhiên, trên thuyền Noah không thể có thịt cá, trứng cá muối, hay rượu ngon gì đó, ngược lại chỉ có một nồi súp khoai tây với số lượng lớn, đủ cho mọi người ăn no nê.


Liêu Thu cầm đĩa cơm tối của mình, xúc từng thìa súp khoai tây lên ăn. Trên thuyền Noah có những người bình thường phụ trách dọn dẹp và vận chuyển đồ, những người bình thường này, phần lớn đều bị tẩy não, đã hoàn toàn trở thành tín đồ, đương nhiên, khoảng thời gian gần đây, Liêu Thu cũng đã nhìn thấy một số thính giả mà nội tâm hoàn toàn sụp đổ nhưng lại không chết, mà bị hoàn toàn tẩy não, họ mặc quần áo của người tu đạo, bắt đầu trở thành một người “tình nguyện vinh quang”.


Loại người này, chết hay không chết, thật ra không có gì khác biệt, bởi vì rời khỏi thế giới chuyện xưa này, Phát Thanh Khủng Bố sẽ khôi phục lại thương thế trên người mỗi thính giả, thế nhưng nó sẽ không can thiệp vào phương diện tinh thần của thính giả. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho không ít người thực tập may mắn rời khỏi thế giới chuyện xưa nhưng sau đó lại phát điên, có không ít thính giả cũng vì thế mà mắc phải bệnh tâm thần nghiêm trọng.


Một kẻ hoàn toàn bị tẩy não trở thành tín đồ, cho dù còn sống về đến thế giới hiện thực thì có thể làm gì? Ngay lập tức lao đến một tu viện nào đó trong thế giới hiện thực, tiếp tục thờ phụng Thượng Đế ư?


Sau đó ở trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, đoán chừng thính giả này thật khó mà thoát khỏi được cái chết, cuộc sống của thính giả không thể quá lãng phí và xao nhãng, nhiều người luôn trân trọng từng giây từng phút để tìm kiếm cơ hội làm cho bản thân mình mạnh hơn, đều không thể đảm bảo mình có thể sống sót trong thế giới chuyện xưa tiếp theo, càng đừng nhắc đến những tín đồ đó.


Nhất Mặc Lôi ngồi ở phía trước Liêu Thu, hai người bọn họ đều không bưng đến chỗ bàn ăn để ngồi, cũng may Noah chỉ xuất hiện trong thời gian sám hối, Noah sẽ không xuất hiện trong bốn tiếng nghỉ ngơi quý giá, cho nên trên phương diện này, cũng không có quá nhiều yêu cầu.


- Mỗi lần anh ngồi ở đối diện tôi, dùng tay xúc súp khoai tây lên ăn, tôi đều cảm thấy rất thèm ăn, dường như nó khiến cho tôi cảm thấy rằng, thứ mà tôi đang ăn không phải là món súp khoai tây đáng chết này, mà chính là thịt dê nướng.


Liêu Thu trêu chọc Nhất Mặc Lôi.


- Một khi ăn quá nhiều, nó quả thật không ngon nữa.


Nhất Mặc Lôi lên tiếng nói.


Lúc này Hứa Tình đã ăn tối xong, cô ta đi đến boong thuyền, ngồi xuống vị trí cách Liêu Thu và Nhất Mặc Lôi không xa, vẻ mặt của cô ta vô cùng quái gở, rất nhiều chi tiết nhỏ cho thấy rằng, thời gian mà nội tâm người phụ nữ này sụp đổ không còn xa nữa.


- Người phụ nữ đáng thương.


Liêu Thu lại ăn một miếng súp khoai tây, anh ta cố ý dùng sức nhai nuốt, dường như anh ta đang thật sự ăn thịt.


- Cô ta không thể gắng gượng được đến ngày mai, trên thực tế, cô ta có thể kiên trì lâu như vậy đã đủ khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Không nguyện ý từ bỏ quá khứ của chính mình, tương đương với việc trên người luôn giữ một vết bẩn, càng không ngừng thừa nhận lấy tra tấn đến từ sức mạnh của sự sám hối.


Nhất Mặc Lôi lẳng lặng mút ngón tay, đặt đĩa thức ăn xuống boong thuyền.


- Có kiên trì cũng là chuyện tốt, cả hai người chúng ta đều buông xuống và bỏ cuộc, đó cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.


Liêu Thu cũng lười ăn tiếp, còn dư lại một nửa đồ ăn liền trực tiếp đứng lên, đem phần đồ ăn còn sót lại đổ ra bên ngoài thuyền. Phía dưới không nhìn thấy lục địa, chỉ có một bầu trời đầy sao. Từng có một thính giả ỷ vào việc chính mình có một pháp khí có thể bay được trong một khoảng thời gian ngắn, đã thử bay ra bên ngoài, ngay sau đó, ở trước mặt bao nhiêu người, anh ta bỗng nhiên bị một tia sét đánh trúng, trực tiếp hóa thành “phân bón” cho sao trời.


Khắp nơi trên thuyền Noah đều là các quy tắc.


- Này cô gái.


Liêu Thu lên tiếng chào hỏi với Hứa Tình.


Hứa Tình không nhúc nhích gì, ngồi yên ở nơi đó, không để ý đến Liêu Thu.


Bắt chuyện thất bại, Liêu Thu cũng không cảm thấy có bao nhiêu nản lòng, anh ta chỉ đưa tay chỉ ra phía ngoài thuyền:


- Giải thoát khỏi thống khổ đi, từ nơi này nhảy xuống sẽ có một tia sét tuyệt đẹp đến ôm lấy cô.


Hứa Tình nghiêng đầu sang nhìn thoáng qua Liêu Thu.


Liêu Thu nhún vai.


- Thần kinh.


Hứa Tình nói ra hai chữ này.


“…”


Liêu Thu ngượng ngùng cười một tiếng:


- Thật đúng là một người phụ nữ kiên cường, khó trách có thể trở thành đồng đội với tên thần kinh kia.


- Anh biết Tô Bạch à?


Hứa Tình nhìn Liêu Thu, hơi có hứng thú nói chuyện.


- Tên nhóc kia để lại trên cổ tôi một bãi dịch thể, cô nói xem, tôi có biết anh ta hay không?


Liêu Thu phóng đại lên, nói.


Hứa Tình liếc thoáng qua Liêu Thu, khẽ nhíu mày, sau đó lắc đầu:


- Anh ta… Mặc dù có một số phương diện rất đặc biệt, nhưng tôi không cho rằng phương diện kia của anh ta có vấn đề. Dịch thể trên cổ, hình ảnh kia chắc chắn rất thú vị.


- Là máu tươi.


Liêu Thu duỗi lưng:


- Hiện tại, tôi thật sự rất hâm mộ con hàng kia, ban đầu, đáng lẽ ra anh ta nên ở trên thuyền, tâm sự của anh ta, nội tâm của anh ta, những chuyện mà anh ta đã trải qua, tuyệt đối nhiều và đáng nhớ hơn chúng ta, thậm chí bản thân anh ta còn có trạng thái tâm lý cực đoan.


- Nếu anh ta có thể lên trên thuyền, mỗi ngày vào lúc sám hối, đoán chừng, anh ta thật sự giống như một con chuột bạch bị đưa đến bục tra tấn bằng điện rồi đánh mạnh, hình ảnh đó nhất định là rất đẹp, nhất là khi tôi phải ở chỗ này chịu giày vò, thống khổ thì con hàng kia rất có khả năng đang ở bên dưới ngủ, hoặc là thảnh thơi ăn đồ hộp trong cửa hàng tiện lợi, trong lòng tôi thật sự cảm thấy không công bằng.


- Đúng thế, hình ảnh đó rất đẹp.


Hứa Tình cũng phụ họa.


- Trong nhà cô có gì ăn không?


Tô Bạch đi vào bên trong nhà bếp, mở tủ lạnh ra, hắn phát hiện trong tủ lạnh, ngoại trừ một số đồ uống thì không còn thứ gì khác, đoán chừng trước đó người trong nhà này cũng không thường xuyên nấu ăn.


Tô Bạch không nhận được câu trả lời, hắn đi ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy miêu nữ đang đứng trên ban công không nhúc nhích, lần bất động này khác với lúc ngẩn người nhìn ảnh cưới của cha mẹ trước đó, cơ thể của cô ta rõ ràng căng cứng, dường như miêu nữ này đang gặp uy hiếp, tự nhiên sẽ làm ra tư thế tùy thời chuẩn bị phản kích.


Tô Bạch đi đến đứng ở trên ban công, trên ban công hơi lạnh.


- Cô đang nhìn gì thế?


Tô Bạch hỏi.


Miêu nữ lắc đầu không trả lời.


- Đây không phải phong cách của cô.


Tô Bạch cười nói:


- Không phải bây giờ trong đầu cô nên nghĩ cách làm sao để giết chết tôi, thoát khỏi sự khống chế của tôi à?


Ánh mắt của miêu nữ bắt đầu trở nên trống rỗng, cả người rơi vào một trạng thái kỳ ảo, hai chân bắt đầu lơ lửng, rời khỏi mặt đất, chậm rãi nói:


- Tôi có thể cảm nhận được sự kêu gọi đến từ huyết thống của mình, nó đang chỉ dẫn tôi đi làm một số chuyện, đồng thời càng không ngừng thúc giục tôi, không còn nhiều thời gian cho lắm.


- Kêu gọi gì?


Tô Bạch lấy ra một điếu thuốc, đặt ở trên tay nhẹ nhàng gõ.


- Tử vong hoặc là tiếp tục thôn phệ, đó là hai lựa chọn duy nhất trong cuộc sống của tôi.


Miêu nữ quay đầu nhìn về phía Tô Bạch:


- Tôi không thể tiếp tục lãng phí thời gian, nếu không, tôi sẽ cảm thấy thẹn với số mệnh của mình.


Chương 372

Bình Luận (0)
Comment