Chương 373
Đã Lâu Không Gặp
“Số mệnh ư?”
Hai tay Tô Bạch chống lên lan can ban công:
- Hai từ này thật cẩu huyết, thật đúng là nội dung cốt truyện cũ rích.
Đồng thời, trong lòng Tô Bạch còn lẳng lặng khinh bỉ Phát Thanh Khủng Bố, lúc trước hắn mới khen ngợi Phát Thanh Khủng Bố, kết quả là, chẳng phải nội dung cốt truyện vẫn tiếp tục phát triển theo mô típ cũ rích này ư?
Không thể nhìn thấy bóng dáng con thuyền Noah trên trời, ở dưới mặt đất, nhìn như rất kịch tính, thế nhưng đó thực sự chỉ là những cơn sóng ngầm, ít nhất hiện tại Tô Bạch chưa gặp phải nguy cơ quá lớn, cũng không trải qua uy hiếp gì lớn, bởi vì mấy ngày trước đều có đám người Lan Lâm đứng chắn ở phía trước.
- Đã có tám luồng hơi thở đang chạy đến nơi này, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được trạng thái của tôi, cũng có thể chạm đến nội tâm của tôi.
- Bọn họ cho rằng tôi là kẻ yếu, vì thế tôi không xứng đáng để tiếp tục sống sót, tôi hẳn là nên đem sức mạnh của mình cống hiến ra, kéo dài sự sống của chủng tộc chúng tôi.
- Bọn họ có thể cảm nhận được tâm trạng của tôi lúc ngồi trong phòng khách nhìn ảnh chụp của cha mẹ mình, bởi vì số lượng người trong chủng tộc chúng tôi đã càng ngày càng ít, hiện tại có lẽ chỉ còn lại khoảng 10 người, khi số lượng người trong một chủng tộc chỉ còn ít như thế, những người còn lại có thể cảm ứng được lẫn nhau hết sức mãnh liệt và rõ ràng.
- Cô cho rằng mình là người hay là mèo?
Tô Bạch châm điếu thuốc, nhả ra một vòng khói, thành thật mà nói, Tô Bạch không quá đồng cảm với miêu nữ, cũng không thích miêu nữ. Bản thân miêu nữ chỉ là sủng vật trong lúc hắn cảm thấy hứng thú đã tạo ra, về phần xử lý cô ta như thế nào, làm sao lợi dụng cô ta, Tô Bạch chưa nghĩ ra, đương nhiên, cũng rất khó có thể nghĩ ra được, chẳng lẽ nói miêu nữ đi giết hết tất cả đám người Lan Lâm? Hình như chuyện này không có tính thực tế cho lắm.
- Hiện tại hỏi vấn đề này, có phải quá buồn cười không?
- Cho dù tôi nghĩ mình là người hay là mèo, tôi vẫn sẽ là đối tượng bị tiêu diệt. Anh và những người giống như anh, điều cuối cùng mà các người muốn làm, không phải là giết hết toàn bộ mấy người còn sót lại như chúng tôi sao?
- Đừng bao gồm tôi, tôi chỉ là kẻ đi đánh xì dầu (Đi ăn theo đám đông cho có khí thế chứ thực ra không giúp được gì cả.)
Miêu nữ sờ lên vị trí ngực của mình:
- Nơi này cũng là đánh xì dầu sao?
- Bọn họ cùng lúc đi tìm cô, tám người cùng một chỗ giết cô à?
- Là bảy người.
Miêu nữ sửa lại cho đúng.
- Nhưng cô vừa nói có tám luồng hơi thở.
- Trong đó có một người không phải đến vì tôi.
- Người kia hướng đến ai?
Tô Bạch hỏi, lập tức nói:
- Được rồi, chuyện này không cần thiết phải hỏi, vậy hiện tại có phải chúng ta nên tiếp tục…
- Không trốn tránh được, có một số việc, nếu tiếp tục trốn tránh, cho dù là đối với mình, hay là đối với cái từ chủng tộc này đều không có ý nghĩa gì. Tôi và anh không giống nhau, tuy ở trong mắt tôi, chúng ta đều là người, thế nhưng tôi nhất định sẽ bị đám người kia tiêu diệt, còn anh thì không.
Lông trên người miêu nữ bắt đầu mọc ra, hai tay nắm chặt lấy lan can, thân thể hơi cong về phía sau, giống như một dây cung kéo căng, vận sức chờ phát động.
- Mặc dù tôi rất khó có thể lý giải được loại người có tư tưởng cuồng tín với huyết thống của mình như cô, nhưng bây giờ, có phải cô muốn rời bỏ tôi mà đi không?
Tay Tô Bạch đặt lên bả vai của miêu nữ:
- Cô là nô lệ của tôi, tôi là chủ nhân của cô.
- Tôi không có cách nào bảo vệ anh, nếu tôi tiếp tục ở lại đây, anh sẽ phải đối mặt với tám người, tôi rời đi, anh chỉ cần phải đối mặt với một người, anh là một người thông minh lại cực đoan, không phải là một kẻ ngu ngốc. Bây giờ tôi rời đi, tự sinh tự diệt, mới là sự bảo vệ tốt nhất cho anh, nếu như anh không tin, hiện tại anh có thể đem tôi giết chết, đóng băng trái tim của tôi.
- Đối với tôi mà nói, tám người hay một người đều không có ý nghĩa gì quá lớn, dù sao cho dù chỉ một người, tôi đều đánh không lại.
Tô Bạch nhún vai, đây là sự thật, đoán chừng ở trong thành phố này không còn sót lại mấy thính giả chưa lên thuyền Noah, hiện tại ngay cả miêu nữ, Tô Bạch cũng không đánh thắng nổi, những người còn lại, Tô Bạch muốn đi đối mặt, quả đúng là khó khăn.
- Đó là vấn đề của anh, tôi nhất định phải đi, thật ra, tôi vẫn có cơ hội may mắn sống sót, trở thành người cuối cùng, cho dù là sinh mệnh nào, là người hay mèo đều có một loại bản năng cầu sinh, hiện tại tôi đi chính là muốn thử một lần, để xem mình có thể liều mạng tạo ra một cơ hội hay không, ít nhất tôi cũng phải đánh trống reo hò mà tiến lên.
- Đánh trống reo hò mà tiến lên ư?
Tô Bạch bỗng nhiên không nhịn được, cười nói:
- IQ của cô tăng lên rất nhanh, ngay từ đầu chỉ biết ăn tươi nuốt sống thi thể của đồng loại, hiện tại sắp bắt kịp được mấy nhà tư tưởng lớn rồi.
- Tôi đi đây.
Miêu nữ tung người ra ngoài, hóa thành một tia sáng đỏ, xông về phía đông trung tâm thành phố này.
Ngón tay Tô Bạch vuốt ve chiếc nhẫn, liếm bờ môi của mình.
- Tôi biết, cô không hoàn toàn nói thật với tôi, thế nhưng tôi phát hiện ra trí tuệ của cô tăng lên đến mức thật khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Ngón tay Tô Bạch rời khỏi chiếc nhẫn, hắn không có kích thích chiếc nhẫn, miêu nữ chỉ là một loại đồ chơi của hắn, sau này cô ta như thế nào, Tô Bạch không biết, cũng không muốn biết.
Đúng lúc này, Tô Bạch nhìn thấy bên dưới đường xuất hiện một người, người kia đang ngẩng đầu lên nhìn.
Là Phích Lâu!
Tô Bạch vươn tay ra vẫy với người bên dưới:
- Này, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ anh đó.
Phích Lâu mỉm cười gật đầu, vẻ mặt ấm áp, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng trong nháy mắt, ban công mà Tô Bạch đang để tay lên đó trực tiếp vỡ nát, một tay Tô Bạch nhanh chóng giữ lấy ống dẫn, cả người mới không bị rơi xuống. Chỉ là, Tô Bạch còn chưa kịp quay người đi đến ban công nhà bên cạnh, một cơn gió mạnh đánh đến phía sau lưng hắn.
- Cậu biết vì để cho con vật ngu xuẩn kia có được huyết thống tỳ hưu, tôi đã phải trả giá bao nhiêu không!
Phích Lâu nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng Tô Bạch, hai tay kết ấn, hai kết giới xuất hiện, điểm chính giữa của ma sát chính là vị trí mà Tô Bạch đang đứng.
Tô Bạch chỉ cảm thấy trước và sau lưng mình đều truyền đến áp lực rất lớn, lúc này hắn nhắm mắt lại, hóa thành một vũng máu tươi, chảy qua.
- Phế vật, ngoại trừ bỏ trốn, cậu còn biết làm gì khác!
Phích Lâu mở lòng bàn tay ra, một vòng sáng xuất hiện, vòng sáng tản ra, ngân xà loạn vũ, không ngừng kích thích và quất vào máu tươi của Tô Bạch, cơ thể Tô Bạch nhanh chóng ngưng tụ lại, trên người cháy đen một mảnh, vết thương chồng chất.
Ở trước mặt một Phích Lâu có rất nhiều thủ đoạn, Tô Bạch quả thật giống như tiểu vu gặp đại vu (người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt), có chút không biết nói gì.
- Cậu cho rằng, cậu chỉ ra tay với sủng vật của tôi liền xem như thoát khỏi việc vi phạm quy tắc tổ đội ư?
Phích Lâu hừ lạnh một tiếng, dưới chân anh ta xuất hiện một ngôi sao hình lục giác, khuếch tán ra, hóa thành lồng giam, cầm tù Tô Bạch:
- Thế nhưng, đôi khi muốn làm một chuyện gì đó, cho dù phải trả giá đắt cũng có thể chấp nhận được, tôi không tin giết cậu, Phát Thanh Khủng Bố sẽ trực tiếp xóa bỏ tôi!
- Cậu hủy đi nửa năm tâm huyết của tôi, cậu có biết hay không!