Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 374 - Chương 374 Đừng Có Trang Bức

Chương 374

Đừng Có Trang Bức


Tô Bạch dự định dùng hai tay nắm lấy lồng giam, thế nhưng lại có một luồng năng lượng khủng khiếp trực tiếp đánh văng hắn ra.


Ngay sau đó, Tô Bạch giơ hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun của mình lên, bóp cò bắn thẳng vào lồng giam, chẳng qua, mưa đạn từ địa ngục hỏa shotgun bắn ngược trở lại, bắn trúng lên người Tô Bạch.


Pằng!


Pằng!


Cơ thể của Tô Bạch lập tức trở nên tàn tạ, có những chỗ vết thương sâu đến mức nhìn thấy được cả xương, lần đầu tiên bản thân hắn nếm thử mùi vị bị địa ngục hỏa shotgun bắn lên người.


- Phế vật, cậu cho rằng mình rất lợi hại ư? Cậu cho rằng mình rất may mắn? Cậu nghĩ rằng mình là ai chứ?


- Hôm nay, ở chỗ này, tôi nói cho cậu biết một câu.


- Ở trong quần thể thính giả, không có bản lĩnh thì đừng giả bộ trang bức, nếu không sẽ chết vô cùng thê thảm!


Hai tay Phích Lâu lại bắt đầu kết ấn, phía sau lồng giam xuất hiện một cơn lốc xoáy, trong lốc xoáy có ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ có thể xé nhỏ mọi thứ, chiếc lồng giam đang không ngừng bị cơn lốc xoáy nuốt chửng.


- Anh là một kẻ thiểu năng trí tuệ, trong lòng anh rõ ràng biết người thật sự hố mình là ai, nhưng anh lại không dám tìm cô ta, vì thế anh đến tìm tôi để trút giận, không phải bản thân anh cũng đang tự lừa mình dối người sao?


Cả người Tô Bạch rất chật vật, hắn cất tiếng cười to, mang theo sự trào phúng.


- Cô ấy là cô ấy, cậu là cậu, cậu cho rằng loại người có cấp bậc bỏ đi như cậu, xứng đáng so sánh với cô ấy ư?


Tô Bạch giật mình, câu nói này của Phích Lâu quả thật rất đúng, ví dụ như mập mạp, hòa thượng và Gia Thố thường xuyên hố lẫn nhau, thế nhưng sau đó mọi người vẫn có thể ngồi cùng một chỗ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Bởi vì thực lực của bọn họ tương đương nhau, nếu như không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, bọn họ không nguyện ý hoàn toàn trở mặt. Hiển nhiên, chuyện này rốt cuộc ai là kẻ đứng phía sau thao túng, Phích Lâu đã đánh hơi ra được mùi, thế nhưng anh ta giả vờ không biết, cho nên cơn giận của anh ta mới có thể càng thêm trút lên người Tô Bạch.


- Được rồi, đến đây!


Tô Bạch dang hai tay ra, mạch máu màu vàng xuất hiện, máu tỳ hưu vừa mới dung hợp bị kích phát ra, cơ thể hắn hơi căng lên, hơi thở càng thêm ngưng tụ. Ngay sau đó, Tô Bạch giống như một con mãnh thú lao thẳng ra ngoài, dù gì cũng phải chiến đấu, Tô Bạch biết thực lực của hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng vẫn chuẩn bị liều mạng một lần!


Ầm!


Lồng giam sụp đổ, Tô Bạch vậy mà lại có thể dựa vào sức mạnh thể chất của mình để lao ra ngoài, điều này khiến cho ngay cả chính bản thân Tô Bạch cũng có chút không dám tin tưởng được.


Ánh mắt của Phích Lâu ngưng tụ, hai tay lại bắt đầu kết ấn.


- Kết cái bà nội anh!


Tô Bạch hét lớn lên một tiếng, trực tiếp vung một nắm đấm đánh mạnh xuống dưới, nghiêm túc đánh lên lồng giam ánh sáng mà trước đó Phích Lâu tạo ra, chiếc lồng giam ánh sáng kia trực tiếp vỡ vụn, cả người Phích Lâu bị đánh đến mức rơi xuống dưới, sau khi rơi xuống dưới, cơ thể của anh ta còn trượt dài thêm một khoảng cách.


Giờ phút này đây, cuối cùng Tô Bạch cũng hiểu ra được, Phích Lâu đang ở trước mặt hắn chỉ là một con cọp giấy, trước đó chính bản thân hắn thế mà vẫn luôn ở trong tư thế phòng thủ, không ngừng bị động chịu đòn, thật đúng là tự mình dọa sợ mình.


Hiện tại anh ta đang có vấn đề, anh ta không mạnh mẽ như trong ấn tượng của hắn, thậm chí chính bản thân hắn vừa mới dung hợp chân huyết của tỳ hưu, thuần túy chỉ dựa vào sức mạnh của thế chất liền có thể nghiền ép một Phích Lâu vốn dĩ đi theo con đường cường hóa thuật pháp.


Khóe miệng Phích Lâu chảy ra máu tươi, anh ta nhanh chóng nhìn xung quanh, lẩm bẩm:


- Chết tiệt, sáu phân thân của mình đâu rồi, làm sao còn chưa đến, không có khả năng chậm như vậy được!


Trước đó Phích Lâu vì muốn tìm ra vị trí của Tô Bạch, anh ta đã phân ra thành sáu phân thân, cơ thể này là bản tôn, thế nhưng vừa rồi, ở trong lòng Phích Lâu đã âm thầm ra hiệu cho sáu phân thân của mình trở về, chỉ là hiện tại vẫn như cũ không thấy tăm hơi, thực lực của anh ta hiện tại chỉ có 1/7 lúc ở thời kỳ đỉnh cao, thậm chí dưới nhiều sự ảnh hưởng, khả năng chỉ còn 1/10 thực lực mà thôi.


Tô Bạch nhảy từ trên lầu xuống, hất tung một lớp cát bụi, hắn vừa bước đi, vừa siết chặt nắm đấm, ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm dáng vẻ không còn tự tin như trước của Phích Lâu.


Sau đó, Tô Bạch gằn từng chữ một nói:


- Hôm nay, cha cũng sẽ dạy cho con một chuyện, ở trong quần thể thính giả, không đủ thực lực thì tuyệt đối đừng trang bức, nếu không sẽ chết vô cùng thê thảm.


Trên một tòa nhà cao tầng, ba phân thân giống Phích Lâu như đúc đang đứng ở nơi đó, cơ thể đong đưa, dáng vẻ buồn ngủ, thần chí không rõ. Bên cạnh họ có cơn lốc xoáy bao quanh áp chế hơi thở của bọn họ, đồng thời cũng trấn áp thần chí và sự kết nối giữa bọn họ.


Phía trên bọn họ, Yến Hồi Hồng ngồi xếp bằng, cơ thể anh ta không ngừng lơ lửng, trên mặt đều là mồ hôi.


Hiển nhiên, anh ta đang rất mệt mỏi.


Dù ở trước mắt anh ta chỉ là ba phân thân của Phích Lâu. Thế nhưng nếu muốn trấn áp bọn họ lại, cũng cần phải bỏ ra một cái giá thật lớn.


Phích Lâu một thân hóa bảy, một bản tôn và sáu phân thân. Nếu như tính toán cụ thể, thực lực của một phân thân không phải đơn giản là 1/7, có lẽ chỉ được 1/10, thậm chí là thấp hơn. Vì thế Yến Hồi Hồng giống như là bắt một con gà, bắt từng phân thân, vây bọn họ ở đây.


Vất vả trong đó, đương nhiên không cần nói nhiều lời.


Trên đỉnh tòa nhà đối diện, làn váy của Lan Lâm tung bay, phía sau lưng cô ta cũng là ba phân thân giống Phích Lâu như đúc, bọn họ đang đứng lảo đảo ở nơi đó, chẳng qua, so với Yến Hồi Hồng, Lan Lâm có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao Yến Hồi Hồng chỉ là một kẻ không có đầu óc, anh ta thuần túy dựa vào cường hóa thân thể, Lan Lâm có nhiều thủ đoạn hơn Yến Hồi Hồng. Lúc xử lý chuyện này cũng đơn giản hơn nhiều.


- Có phải tôi cũng sẽ có ngày như hôm nay không?


Yến Hồi Hồng mở mắt ra, nhìn về phía Lan Lâm ở đối diện:


- Trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, cô mượn tay Tô Bạch giết chết tỳ hưu của Phích Lâu coi như xong. Thế mà bây giờ cô còn dự định mượn tay kẻ khác giết Phích Lâu, tiếp theo, có phải đến lượt tôi rồi không?


- Nếu anh đã lo lắng người tiếp theo sẽ là mình, vì sao anh còn muốn giúp tôi chứ?


Vẻ mặt Lan Lâm nghiền ngẫm nhìn về phía Yến Hồi Hồng.


- Dù sao tôi cũng phải tìm cơ hội để hố anh ta, ai bảo ngay từ đầu anh ta hố tôi thảm như thế, hại tôi phải trốn vào trong bụng người phụ nữ kia.


Yến Hồi Hồng đưa ra một lý do như thế.


Lan Lâm cười, không nói gì.


Yến Hồi Hồng cũng nhắm mắt lại, chuyên tâm trấn áp phân thân của Phích Lâu.


Trên thực tế, giữa hai người bọn họ đã có chút ngầm hiểu lẫn nhau rồi.


Chương 374

Bình Luận (0)
Comment