Chương 375
Tôi Chỉ Muốn Mạng Anh
Ầm!
Tô Bạch vung một quyền ra ngoài, Phích Lâu dự định dùng kết giới để ngăn cản, chẳng qua Tô Bạch trực tiếp dùng thân thể của mình đến cứng rắn chống đỡ lại áp lực của kết giới, cả người hắn giống như một con trâu hoang lao thẳng đến kết giới, trên người Tô Bạch xuất hiện những vết thương rất sâu, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý, vung một nắm đấm về phía vai Phích Lâu, toàn bộ cơ thể Phích Lâu bị đánh bay ra ngoài, một cánh tay bị trật khớp đến mức biến dạng.
Đối mặt với những phương thức không theo một đạo lý nào của Tô Bạch, Phích Lâu bị ép đến mức lửa giận trong lòng anh ta không ngừng bốc lên, bị kẻ mà mình vẫn gọi là phế vật lần lượt đả kích, hiển nhiên một người cao ngạo như Phích Lâu không thể thừa nhận được.
Thế nhưng, hiện thực chính là hiện thực, bây giờ Tô Bạch càng đánh càng có lòng tin, hoàn toàn dựa vào năng lực hồi phục của bản thân qua cứng rắn chống đỡ kết giới và các loại thuật pháp của Phích Lâu, sau đó dựa vào năng lực của mình dứt khoát đến tấn công cơ thể của anh ta.
Hết lần này đến lần khác, cơ thể của Phích Lâu đã bắt đầu hơi lảo đảo, tuy mỗi khi tiếp nhận công kích, anh ta đều cố ý đem thương tổn của mình phân tán ra toàn thân, cố gắng tiếp tục giữ vững năng lực chiến đấu của mình nhiều nhất có thể, thế nhưng anh ta không chịu đựng nổi nhiều đợt tấn công điên cuồng như thế.
- Phân thân của tôi bị ngăn cản, có người đang cố ý hãm hại tôi, cậu không muốn trở thành con dao trong tay kẻ khác chứ?
Phích Lâu lên tiếng nói, ở giữa kẽ răng anh ta đều là máu tươi, cả người có vẻ rất dữ tợn, trên thực tế cảm xúc của anh ta hơi cuồng loạn rồi.
- Anh là anh, cô ta là cô ta, bây giờ ngay cả tôi anh đều đánh không lại được, anh có tư cách gì mà so sánh với cô ta chứ?
“…” Phích Lâu.
Cuối cùng, lần này Tô Bạch dự định chuẩn bị ra đòn sát thủ, hắn trực tiếp đến gần Phích Lâu. Trước người Phích Lâu lại một lần nữa ngưng tụ ra ngôi sao hình lục giác. Tô Bạch dùng cơ thể của mình đánh nát ngôi sao lục giác, sau đó hai tay hắn giữ lấy cổ Phích Lâu, đập mạnh xuống dưới.
Bịch!
Đầu của Phích Lâu bị nện vào mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng.
Tô Bạch không nương tay, cũng không do dự, hắn lên gối, hung hăng đánh vào vị trí bụng dưới của Phích Lâu, một tiếng vang trầm đục truyền ra, sau đó hai tay Tô Bạch giữ lấy chân Phích Lâu, dùng tư thế hạn địa bạt thông (nhổ hành ruộng cạn), trực tiếp nhấc Phích Lâu lên, sau đó lại đập mạnh đầu anh ta xuống mặt đất.
Bịch! Bịch!
Sau khi đập được một lúc, Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ, nặng nề thở hổn hển, lúc này đây, ngay cả đánh người ta cũng khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi.
Chẳng qua, Phích Lâu lại lảo đảo đứng lên, trên dưới toàn thân anh ta đều là vết máu, tóc tai rối bời, ánh mắt rời rạc, cả người đã rơi vào một trạng thái bị đánh đến mức choáng váng, nhưng anh ta vẫn giơ tay của mình lên.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cậu muốn cái gì, tôi cho cậu, tin tôi đi, tôi có thể đưa ra một cái giá đủ để khiến cho cậu khiếp sợ.
Tô Bạch lại thở ra mấy hơi, khóe miệng hắn xuất hiện hai cái răng nanh:
- Đáng tiếc, tôi không thèm khát gì đồ của anh, tôi chỉ muốn mạng của anh.
Sau khi nói xong, Tô Bạch lại một lần nữa xông về phía Phích Lâu, Phích Lâu khoanh tay trước ngực, dưới chân anh ta lại một lần nữa ngưng tụ ra hình ngôi sao, cơ thể bắt đầu bồng bềnh, xem ra anh ta dự định nhân cơ hội chạy trốn.
Tô Bạch nhảy vọt lên, giữ lấy một cái chân Phích Lâu, một lần nữa kéo Phích Lâu nặng nề ném xuống đất.
Sau lần này, cuối cùng Phích Lâu nằm vật trên đất, không nhúc nhích gì. Không biết là do anh ta không còn sức lực hay là anh ta đã hiểu ra, cho dù anh ta có đứng lên được thì cũng rất khó để thoát đi, cho nên dứt khoát nhận mệnh.
- Anh trốn tiếp đi, tiếp tục nhảy nào!
Tô Bạch vừa dùng chân đạp Phích Lâu, vừa nói.
Phích Lâu từ từ nhắm hai mắt lại, dường như dứt khoát phong bế lại thần chí của mình, để cho mình tránh khỏi loại nhục nhã này, thật đúng là tư thái sĩ khả sát bất khả nhục (Có thể chết nhưng không thể bị làm nhục.)
Tô Bạch mím môi, vừa rồi cũng tiêu hao phần lớn sức lực trong người hắn, hiện tại hắn đã cảm thấy một số dấu hiệu mệt mỏi, đồng thời, đối với máu tươi của người có cấp bậc như Phích Lâu, Tô Bạch rất khó có lý do để kháng cự.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn cổ Phích Lâu. Tô Bạch liếm môi mình, sau đó cắn xuống…
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trên sân thượng của hai tòa nhà cao tầng truyền đến ba tiếng vang trầm đục của riêng mình.
Sáu phân thân thuộc về Phích Lâu, trong nháy mắt đều biến mất không còn tăm hơi.
Yến Hồi Hồng mở mắt ra, sắc mặt ngưng trọng:
- Anh ta thật sự chết rồi sao?
Ở đầu ngón tay Lan Lâm có những sợi tơ đang vờn quanh, thế nhưng không biết vì cái gì, vào lúc này nó lại hơi pha tạp. Phích Lâu bỏ mình, phân thân của anh ta cũng đi theo bản thể, cùng nhau biến mất, đây là một chuyện hết sức bình thường, cũng là chuyện mà cô ta hy vọng nhìn thấy, thế nhưng không biết vì sao, trong lòng Lan Lâm lại sinh ra một sự lo lắng.
Cơ thể Yến Hồi Hồng trực tiếp vượt qua khoảng cách của hai tòa nhà, xuất hiện ở trước mặt Lan Lâm.
- Bây giờ, có phải đến lượt tôi rồi không?
Lan Lâm bỗng nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối của mình, giống như một thiếu nữ không nơi nương tựa, rụt rè nói.
- Tôi vừa mới cảm nhận được sự sợ hãi đến từ vận mệnh.
- Sợ hãi ư?
- Rất đáng sợ.
Lan Lâm thừa nhận.
- Tất cả mọi chuyện trước đó tôi đều có thể cảm ứng được rất rõ ràng, thế nhưng ngay lúc vừa rồi, những sợi dây kia bắt đầu rối loạn.
Lúc một cường giả đang chuẩn bị thăm dò nhân quả, thế mà lại toát ra loại phản ứng này, hiển nhiên cô ta đã gặp phải nỗi sợ hãi nào đó, khả năng nỗi sợ hãi này đã vượt qua hẳn sự sống chết, thậm chí, căn bản không thể đánh đồng hai việc đó.
- Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra, hiện tại muốn thu tay cũng không còn kịp nữa rồi.
Yến Hồi Hồng nhìn Lan Lâm:
- Ngay từ lúc mới bắt đầu, tôi bị cô và Phích Lâu liên thủ với nhau làm trọng thương, không thể không trốn vào trong bụng người phụ nữ kia, để tìm cơ hội khôi phục lại như cũ, đó cũng là tính toán của cô ngay từ đầu, bởi vì nếu không phải thế, tôi sẽ không gặp gia hỏa tên Tô Bạch.
Lan Lâm không trả lời, cô ta chỉ ngồi xổm ở nơi đó, yên lặng nhìn chằm chằm mặt đất, không ai biết trong đầu cô ta đang suy nghĩ gì, có lẽ cái gì cũng không nghĩ, cô ta cứ thế để tâm trí mình trống rỗng, bởi vì không suy nghĩ gì thì sẽ không cảm nhận được loại tâm trạng sợ hãi kia.
- Nếu như đã bắt đầu, vậy thì tiếp tục làm. Tôi cũng muốn thử nhìn xem, chân chính có thể bước vào cảnh giới kia sẽ là dạng gì, cũng coi như là để cho tôi tham khảo.
- Lần này cô tính toán tôi và Phích Lâu, tôi đã bị trọng thương một lần, Phích Lâu hy sinh, nếu như cô không tiếp tục làm, ở dưới suối vàng, Phích Lâu cũng sẽ cảm thấy tức giận.
- Cô nhìn kìa, cô hãy ngẩng đầu lên nhìn, Phích Lâu đang ở trên trời động viên cô cố lên, anh ta đang mỉm cười cổ vũ cô, tôi biết anh ta, cho dù anh ta có chết rồi, không ở đây nữa, anh ta vẫn hy vọng cô có thể tiếp tục sống hạnh phúc.
- Ha ha.
Khóe miệng Lan Lâm cong lên, nở một nụ cười, mắng:
- Lão Yến à, anh vẫn không biết xấu hổ giống như trước kia.