Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 376 - Chương 376 Cô Chọn Một Đi

Chương 376

Cô Chọn Một Đi


Sau khi nói xong, Lan Lâm đứng lên:


- Đêm dài lắm mộng, đây là điều mà tôi lo lắng nhất, nhất là khi anh cảm thấy mình có năng lực nhìn thấy rõ ràng rất nhiều thứ, bỗng nhiên phát hiện ra trước mắt mình lại là một màu đen kịt, dường như đã quên đi rất nhiều thứ trong những năm tháng và thời gian lúc trước. Trên thực tế, bản thân anh vẫn luôn không nhìn thấy gì cả, vẫn luôn mò mẫm đi về phía trước. Hiện tại so với trước kia, tôi đã mất đi rất nhiều dũng khí, cũng đã mất đi rất nhiều tự tin.


Xung quanh cơ thể của Lan Lâm xuất hiện một luồng sáng xanh, trước khi đi, cô ta nhìn về phía Yến Hồi Hồng:


- Chuyện bên phía người mèo còn cần anh đi ngăn cản một lúc, ít nhất chờ chuyện bên phía tôi kết thúc, hẳn cũng không mất bao nhiêu thời gian.


Yến Hồi Hồng khẽ gật đầu:


- Cô yên tâm đi.


Ngay lập tức, bóng dáng Lan Lâm biến mất ngay tại chỗ, ánh mắt Yến Hồi Hồng càng lúc càng trở nên thâm trầm.


Két.


Cửa phòng tắm bị mở ra, Tô Bạch vừa lau khô tóc, vừa quấn khăn tắm đi ra.


Ở trong phòng khách có một người phụ nữ đang ngồi đó.


Ánh mắt Lan Lâm không một gợn sóng, lúc Tô Bạch đi đến, ánh mắt cô ta hơi dừng lại trên người hắn một lát.


- Còn đi tắm, xem ra anh rất có hứng.


Lan Lâm vươn tay cầm một quả quýt trên bàn trà, đặt ở chóp mũi mình, ngửi mùi trên quả quýt.


- Tôi biết đêm nay sẽ có một người phụ nữ muốn đến tìm mình, cho nên trước tiên tôi đi tắm rửa sạch sẽ, những chuyện sau đó cũng dễ dàng làm hơn.


Sau khi nói xong, Tô Bạch đặt hai thứ lên bàn trà:


- Trước kia trong ký túc xá của tôi có một người bạn cùng phòng hay xấu hổ, một người bạn cùng phòng khác hỏi anh ta, cậu thích Durex hay là Jissbon (Tên hai thương hiệu sản xuất bao cao su).


- Câu trả lời của người bạn kia lại là cái nào ăn ngon hơn?


- Ha ha, cô chọn một đi.


- Anh rất bình tĩnh.


Lan Lâm ngồi vững trên ghế sofa, bắt chéo hai chân, để lộ ra một phần bắp chân bóng loáng mượt mà, vừa đúng chừng mực, nhiều hơn sẽ lộ ra vẻ quyến rũ, ít hơn sẽ không đem đến vẻ mỹ lệ như thế.


Từ trước đến nay, một người phụ nữ thông minh luôn theo bản năng thể hiện ra mặt đẹp nhất của mình, có lẽ không phải là vì lấy lòng người khác, đơn giản chỉ vì làm hài lòng chính mình.


Khi Tô Bạch vứt xuống hai phương pháp, Lan Lâm không có phản ứng đặc biệt nào. Tuy trước đó, cô ta ngồi xổm, ôm đầu gối giống như một thiếu nữ bất lực đáng thương trước mặt Yến Hồi Hồng, nhưng chẳng qua đó chỉ là tạm thời phát tiết cảm xúc, sau khi phát tiết xong, cô ta vẫn là một Lan Lâm như trước.


- Loại người như tôi luôn không tim không phổi như thế.


Tô Bạch đi đến chỗ tủ lạnh, lấy ra một chai Fanta, mở nắp và uống một ngụm.


Đúng lúc này, ánh mắt Lan Lâm đột nhiên thay đổi, bóng dáng cô ta ở trên sofa biến mất, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Bạch.


Cả người Tô Bạch bị ngưng trệ, cơ thể hắn lơ lửng, bị kề sát vào vách tường.


- Trên người của anh, làm sao có thể như thế!!!


Vẻ mặt của Lan Lâm rất phẫn nộ, Lan Lâm luôn dùng vẻ mặt băng sơn để đối mặt với người khác, bình thường cô ta tuyệt đối không biểu lộ ra cảm xúc tức giận rõ ràng như thế.


Cho dù đang bị áp chế chặt chẽ, thậm chí ngay cả một chút năng lực phản kháng đều không có, Tô Bạch vẫn giống như cũ, hắn rất bình tĩnh.


Nhất là ánh mắt Tô Bạch, ánh mắt hắn còn mang theo ý tứ khiêu khích nhìn Lan Lâm.


Đến đi! Không phải cô rất thích giả bộ bình tĩnh sao? Không phải cô rất thích giả bộ cao quý lãnh diễm ư?


Một phú nhị đại như ông đây còn không giả bộ, cô lại dám giả bộ trước mặt ông đây!


(Phú nhị đại hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước.)


Tròng mắt Tô Bạch nhìn sang bên trái một lúc, lại nhìn sang bên phải một lúc, hắn nhìn hai cánh tay của mình, hoặc nói đúng hơn là hắn nhìn chính mình, sau đó cười nói.


- Tôi bỗng nhiên cảm thấy huyết thống tỳ hưu không thích hợp với mình cho lắm, loại phương thức chiến đấu thô bạo rất không phù hợp với nghệ thuật chiến đấu mà tôi yêu cầu, cho nên, tôi đã bức chân huyết của tỳ hưu từ trong cơ thể mình ra.


- Chính vì như thế, vừa rồi cả người tôi đều là máu đen, cho nên tôi mới đi vào tắm rửa, lúc đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp như cô, không thể để cho bản thân mình vừa mồ hôi nhễ nhại, lại vừa máu me đầm đìa, đúng không?


Hơi thở của Lan Lâm không ngừng tăng lên, dường như nỗi sợ hãi đó lại một lần nữa ùa đến, sự mất khống chế đối với vận mệnh, giống như một thuyền trưởng không thể khống chế được bánh lái, không cách nào kiểm soát được hành trình trở về của con thuyền.


Mê man, hoảng loạn, e sợ…


Đủ loại cảm xúc tiêu cực không ngừng ùa đến trong người Lan Lâm, cô ta đương nhiên không sợ Tô Bạch, Tô Bạch cũng không có gì khiến cho Lan Lâm phải e sợ, chỉ đơn giản là vì lại một lần nữa, vận mệnh trở nên khó bề phân biệt.


Giống như vào cuối đời nhà Thanh, khoa học kỹ thuật của Phương Tây truyền vào trong nước, nhiều quan chức giàu có hoặc là phú hộ đã tốn không ít tiền mua kính viễn vọng để trải nghiệm thứ mới mẻ, kết quả có không ít người, sau khi nhìn thấy sao trời, bởi vì biết chính mình nhỏ bé như thế nào, bị trấn áp đến mức không chịu nổi mà tự sát.


Ban đầu, Lan Lâm cho rằng mình đã chạm đến nhân quả, chỉ thiếu bước then chốt sau cùng, hoặc nói đúng hơn, chỉ cần cơ thể hoặc huyết thống của cô ta tiến lên thêm một bước liền có thể đi thẳng đến giai đoạn kia, vì vậy cô ta mới tìm đến Tô Bạch.


Ngay từ khi thế giới chuyện xưa này bắt đầu, Lan Lâm đã mưu tính tất cả, vốn dĩ cô ta cho rằng mình là người khống chế nhân quả, thế nhưng, khi mọi chuyện không ngừng phát triển, Lan Lâm sợ hãi phát hiện ra, trên thực tế chính mình không đứng ở bên ngoài nhân quả, mà bản thân cô ta đã hãm sâu vào bên trong nhân quả.


Tô Bạch thế mà lại từ bỏ huyết thống của tỳ hưu, không tiếc hao tổn cấp bậc máu của mình, cứ thế mà đem chân huyết của tỳ hưu đã dung hợp tốt với cơ thể bức ra ngoài.


Đối với cường hóa giả mà nói, vì muốn tăng thêm một chút thực lực đều phải liều mạng đến tranh thủ cơ hội, hắn lại…


Điểm này khiến cho Lan Lâm không cách nào nghĩ thông suốt, căn bản cũng không nghĩ ra.


Ngay sau đó, Lan Lâm dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt cô ta đảo quanh người Tô Bạch, vị trí ngực hắn xuất hiện một vết máu, một tia máu tươi bắn ra, rơi vào vị trí lòng bàn tay của Lan Lâm.


- Không có tàn dư của ánh sao.


Sau khi Lan Lâm xác nhận, sự phẫn nộ trong mắt cô ta dường như có thể hóa thành một ngọn lửa thiêu cháy Tô Bạch:


- Anh… Vì sao anh không ăn anh ta, vì cái gì lại không hút máu anh ta, tại sao, tại sao chứ!


Tô Bạch tiếp tục duy trì nụ cười mỉm.


Nhớ lúc trước, Lan Lâm gọi Tô Bạch đi làm cu li và đầu bếp, thái độ và vẻ mặt miệt thị đó của cô ta khiến cho hắn cảm thấy rất tức giận, nhưng hắn vẫn phải mỉm cười. Hiện tại, Lan Lâm rất tức giận, Tô Bạch đang mỉm cười.


Loại cảm giác mỉm cười này hoàn toàn không giống nhau.


- Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!


Lan Lâm liên tục hỏi ba lần vì cái gì, tâm trạng của cô ta gần như trở nên điên cuồng.


Đồng tử Tô Bạch hơi co rụt lại, làm một bệnh nhân tâm thần, trước kia hắn đã từng đọc qua rất nhiều sách liên quan đến vấn đề tâm lý, đồng thời cũng có thể coi là bệnh lâu thành y, hắn có thể phát giác ra được, tinh thần của Lan Lâm đã có xu thế mất khống chế.


Tương tự như… Tẩu hỏa nhập ma!


Chuẩn bị kết thúc phần này rồi!


Chương 376

Bình Luận (0)
Comment