Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 377 - Chương 377 Có Bao Nhiêu Thù

Chương 377

Có Bao Nhiêu Thù


“Cậu ta không hút máu của tôi, cô rất thất vọng ư?”


Một giọng nói bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến, ngay lập tức, cánh cửa được mở ra.


Phích Lâu cũng quấn khăn tắm đi đến, trong lòng bàn tay anh ta có một viên hình tròn tỏa ra ánh sáng màu vàng, đó là chân huyết của tỳ hưu được bức ra từ trong người Tô Bạch, có số máu này, Phích Lâu hoàn toàn có thể một lần nữa đi tìm một linh thú, để cho nó lại một lần nữa kế thừa huyết thống của tỳ hưu.


Lan Lâm bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Phích Lâu, trong ánh mắt của cô ta loáng thoáng hiện lên sự sắc bén.


- Lan Lâm, cô tẩu hỏa nhập ma rồi.


Phích Lâu thu hồi viên hình tròn tỏa ra ánh sáng màu vàng kia lại, trịnh trọng nói:


- Cô thu tay lại đi, nếu còn tiếp tục như thế, cô thật sự không quay lại được nữa đâu.


- Con kiến hôi, anh thì biết cái gì chứ!


Lan Lâm hét lên.


Cảm xúc trong người cô ta hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, đồng thời khí thế trên người cô ta bỗng nhiên bộc phát, cả người Tô Bạch bị đập vào vách tường, trước người Phích Lâu xuất hiện một kết giới, nhưng rất vất vả để ngăn cản. Lúc trước anh ta ở chỗ này bố trí kết giới triệu hoán, cách không triệu hồi sáu phân thân trở về để một lần nữa dung hợp lại, tạo ra dấu hiệu giả anh ta đã bỏ mình. Thế nhưng cũng chính vì thế mà anh ta bị tổn hao rất nhiều, sức mạnh của anh ta còn chưa được năm phần so với lúc thời kỳ đỉnh cao, phải biết rằng, cho dù ở dưới trạng thái tốt nhất, đoán chừng Phích Lâu cũng không phải là đối thủ của Lan Lâm, chứ đừng nói đến việc lúc này anh ta đã bị trọng thương.


Chỉ là, khi Lan Lâm nói ra ba chữ “con kiến hôi”, vẻ mặt Phích Lâu hơi run lên.


- Con kiến hôi ư? Ha ha, cô đem tôi và Yến Hồi Hồng thành những con kiến hôi sao?


- Khụ khụ khụ…Thật buồn cười, Lan Lâm à, cô thật đúng là đã tẩu hỏa nhập ma rồi, cô hoàn toàn không thấy rõ chính mình, cô cho rằng dựa theo suy nghĩ nhân quả của bản thân, làm cho tất cả mọi thứ đều logic và có nhân quả, để cậu ta thôn phệ tỳ hưu và ăn tôi, sau đó cô lại ăn cậu ta liền có thể đạt đến mục đích mà cô muốn ư?


Mái tóc dài của Lan Lâm bay lên, làn da của cô ta bắt đầu trở nên trắng bệch, móng tay cũng cô ta chuyển sang màu đỏ, từng sợi dây nhân quả ở trong lòng bàn tay và giữa mười ngón tay của Lan Lâm không ngừng đan xen nhau, khiến cho cả người cô ta càng thêm âm Âu Mỹvà lạnh lẽo.


Đây không còn là biểu hiện của một người phụ nữ rụt rè, đó là cảm xúc của một người có nội tâm ngập tràn cực đoan, nhất là khi người phụ nữ này và Tô Bạch không giống nhau, Tô Bạch là kẻ đã thành thói quen phát bệnh tâm thần, còn Lan Lâm thì không phải như thế, cô ta chân chính lĩnh hội nhân quả đến cấp độ tẩu hỏa nhập ma.


- Cô hãy quay lại đi, thật sự không cần thiết phải làm đến mức này, ba người chúng ta không tính là bạn bè thân thiết đến mức giao phía sau lưng mình cho đối phương, thế nhưng ít nhất, tôi không muốn nhìn thấy cô cứ như thế tử vì đạo, chết như vậy quả thật không có ý nghĩa gì.


- Im miệng đi, đồ kiến hôi!!!


Trong lòng bàn tay Lan Lâm bốc lên một luồng hơi lạnh, trực tiếp đánh về phía Phích Lâu.


Phích Lâu hơi nghiêng người, hai tay dang ra. Hiện tại so với lúc cùng Tô Bạch quyết đấu, anh ta mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng Phích Lâu cũng chỉ miễn cưỡng đem hơi lạnh bức lui ra bên ngoài người, nói một cách đơn giản, anh ta chỉ có thể chống đỡ, không có một chút khả năng phản kích nào. Lúc này, cảm xúc của Lan Lâm đã rơi vào trong trạng thái hoàn toàn mất đi khống chế, cô ta không chút nào giữ lại, bộc lộ ra hết thực lực chân chính của mình.


Trước đó Tô Bạch bị Lan Lâm đánh bay vào vách tường, vào lúc này, hắn đã biến thành máu tươi chảy xuôi ra ngoài, thế nhưng ngay khi hắn vừa mới đi đến ngoài cửa và ngưng tụ lại, Tô Bạch cảm giác phía sau lưng lạnh buốt. Lan Lâm đã đứng ở đầu hành lang chờ hắn, một giây sau, Lan Lâm xuất hiện ở trước người Tô Bạch, một tay trực tiếp đâm rách lồng ngực Tô Bạch, đồng thời giơ Tô Bạch lên cao, giống như thịt nướng bị xiên trúc cắm vào.


- Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!


Lan Lâm khàn giọng chất vấn.


- Bởi vì… Khụ khụ… Tôi muốn nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cô, ông đây không hiểu nhân quả gì cả, thế nhưng ít ra tôi có thể kiểm soát những thứ mình làm.


Nghe thấy câu trả lời này, Lan Lâm càng thêm phẫn nộ, nếu Tô Bạch đưa ra một lý do chính đáng hơn, có lẽ Lan Lâm sẽ không tức giận như thế, nhưng người đàn ông này, cố tình lại muốn làm cho những tính toán của cô ta thất bại, vì thế không tiếc tự tổn thất thực lực của mình, thậm chí là không tiếc vứt bỏ tất cả mọi thứ đang có, chỉ vì… Muốn chọc giận cô ta?


Lý do này đơn giản đến mức khiến cho Lan Lâm muốn xù lông ra rồi.


Một giây sau, khóe miệng Lan Lâm lộ ra hai cái răng nanh, đồng thời tròng mắt của cô ta cũng biến thành màu xám đạm mạc của huyết thống Vampire.


- Cho dù anh không dung hợp máu của tỳ hưu, không dung hợp ánh sao trong máu của Phích Lâu, thế nhưng trong cơ thể anh có một giọt máu tinh hoa của Vampire. Đối với tôi mà nói, thật ra cũng quá đủ rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên quá tham lam, bộ dạng này của anh cũng đủ bổ sung cho tôi. Ngay từ đầu tôi đã đưa ra lựa chọn sai lầm, cho nên vẫn luôn tiến hành phong bế và che giấu


- Huyết thống Vampire!


- Có nó, tôi sẽ không chút nào sợ hãi, dùng huyết thống hoàn mỹ nhất và thân thể này, mạnh mẽ vượt qua cánh cửa nhân quả.


- Dung mạo của cô rất đẹp…


Khóe miệng Tô Bạch tràn ra máu tươi.


Lan Lâm hơi nhíu mày.


- Nếu dáng dấp cô đã đẹp như thế, vậy thì cũng đừng mơ mộng đến chuyện đẹp hơn nữa!


Máu tươi của Tô Bạch bắt đầu sôi trào, đây là dấu hiệu muốn tự bạo huyết thống.


Trong mắt Lan Lâm lộ ra sự sợ hãi, số mệnh, nhân quả, lại một lần nữa lại bày ra trò cười lớn với cô ta:


- Tôi không lấy mạng anh, tôi chỉ cần huyết thống Vampire của anh, tôi có thể đền bù tổn thất cho anh!


- Con bà nhà nó, ông đây chính là muốn cô ngay cả cái rắm cũng không chiếm được!


Có một câu Tô Bạch không nói, phía sau hẳn là phải nói thêm, bởi vì ông đây bị bệnh tâm thần!


Vù!


Đúng lúc này, một cái tay bắt lấy bả vai Tô Bạch, đồng thời một luồng gió đẩy Lan Lâm ra.


Yến Hồi Hồng nắm lấy bả vai của Tô Bạch lui ra ngoài, đồng thời, Yến Hồi Hồng nhìn về phía gần như đã biến thành hình tượng Bạch Phát Ma Nữ của Lan Lâm, chậm rãi nói:


- Lan Lâm, cô không phát hiện ra sao? Hậu quả của việc cô nóng vội trên con đường này, chính là không ngừng để cho tên tài xế kiêm đầu bếp này thu lợi, nếu cô cứ tiếp tục như thế, tôi sợ đến sau cùng, cô tự thân khó mà bảo toàn, hoàn toàn biến thành đá đặt chân cho cậu ta.


Yến Hồi Hồng đem những lời trước đó Lan Lâm nói với mình lúc ở trên xe, lặp lại toàn bộ một lần cho Lan Lâm nghe.


Tô Bạch nhìn về người vừa mới cứu mình, để cho mình không thật sự tự bạo, lẩm bẩm:


- Anh và cô ta có bao nhiêu thù, thật đúng là đủ hung ác.


Nhân quả là một vòng tuần hoàn, có nhân mới có quả.


Gần như đã bị loại cảm giác sợ hãi này ép đến mức không thở nổi, sau khi Lan Lâm nghe xong câu nói Yến Hồi Hồng trả lại cho mình, loại sợ hãi với nhân quả hoàn toàn phá tan thần kinh của cô ta.


Cô ta giơ hai tay và ngẩng đầu lên.


A a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! !


Từng tiếng hét to vang lên, đồng thời tóc của Lan Lâm hoàn toàn biến thành màu trắng, móng tay của cô ta hóa thành màu đen chói mắt, làn da của Lan Lâm lộ ra một lớp màu đỏ kỳ lạ, gương mặt cô ta không ngừng hoán đổi từ bộ dạng bình thường đến Vampire.


Hốc mắt Lan Lâm không ngừng chảy ra máu tươi, cơ thể bắt đầu co giật.


Sau cùng, cơ thể của Lan Lâm trở nên mục nát, trở nên suy yếu, gương mặt xinh đẹp động lòng người đã hóa thành làn da nhăn nheo, không ngừng khô héo.


Cơ thể quắt lại, dần dần biến thành một cái xác khô, linh hồn mục nát, hóa thành khói đen lượn lờ.


Cuối cùng cô ta không thể chịu đựng được nỗi hoảng sợ lớn kia, trực tiếp mất hết dũng khí sống sót để tiếp tục đối mặt với nhân quả.


Vào lúc này, cơ thể và linh hồn của Lan Lâm lựa chọn tự sát.


Một phương thức tự sát nhìn như rất cao cấp…


Chương 377

Bình Luận (0)
Comment