Chương 378
Không Thể Tin Được
Vào lúc này, một nửa của tòa nhà cao tầng lộ ra rất bừa bộn, khắp nơi đều là dấu vết bị gió và băng giá phá hủy, may mắn nơi này không có ai ở, cả thành phố này cũng không có bao nhiêu người, cho nên không cần để ý đến việc dọn dẹp.
Tô Bạch ngồi ở trên bậc thang, không ngừng thở hổn hển, ánh mắt của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn một nắm bụi đất bên dưới, đó là dấu vết cuối cùng mà Lan Lâm để lại.
Rất khó tưởng tượng, một người phụ nữ như vậy cứ thế bỏ mình.
Quả thật không chân thật, khiến cho người ta cảm thấy ngoài dự liệu.
Yến Hồi Hồng đi đến, trong tay anh ta cầm một chiếc hộp tinh xảo không biết tìm được từ nơi nào, anh ta ngồi xổm xuống chỗ nắm bụi đất kia, một tay cầm hộp, một tay nắm lấy tro bụi, giống như đang làm cho Lan Lâm một hũ tro cốt.
Phích Lâu dựa vào vách tường, trong ánh mắt anh ta tràn đầy cô đơn, vẻ mặt cũng lộ ra rất tiêu điều.
Lan Lâm chết rồi, người phụ nữ đem ba người đàn ông ở nơi này đều tính kế một lượt, cứ như thế mà chết đi, thế nhưng ba người đàn ông này đều không cảm nhận được vui sướng khi cừu nhân chết đi, ngược lại trong không khí tràn ngập một loại cảm xúc rất đặc biệt.
Giống như một ngày nào đó, hòa thượng và Gia Thố chết đi, đoán chừng Tô Bạch cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ gì, tuy song phương từng hại nhau, cũng hố qua nhau, nhưng có lẽ, đây chính là phương thức ở chung trong Phát Thanh Khủng Bố, sẽ luôn có một chút gì đó đáng tiếc.
- Con mẹ nó, thật đúng là giả dối.
Tô Bạch ngẩng đầu, một tay nắm lấy tóc của mình, hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Tôi hoàn toàn nhìn không thấu, tất cả mọi chuyện này đều không thể tin được.
Yến Hồi Hồng cẩn thận đem phần tro bụi cuối cùng vào trong hộp, sau đó đứng lên nhìn về phía Phích Lâu:
- Anh hay tôi cất giữ?
- Để tôi làm, chờ sau khi quay về thế giới hiện thực, tôi sẽ đi tìm một nơi non xanh nước biếc, bố trí một cái kết giới, sẽ không để cô ấy lại bị chuyện bên ngoài làm cho phiền não.
Phích Lâu không khách sáo, đưa tay ra nhận lấy hũ tro cốt.
- Này, không ai giải thích một chút à?
Tô Bạch mở tay ra, nhìn hai người đàn ông ở trước mặt mình. Đối với Tô Bạch mà nói, hắn thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ cấp bậc của hắn không đủ, có lẽ hắn không đủ mạnh, thế nhưng một người phụ nữ cường đại, cứ như thế không giải thích được lựa chọn tự sát, vẫn khiến cho hắn rất khó nghĩ thông suốt, cũng rất khó tiếp nhận được.
- Ha ha.
Phích Lâu bỗng nhiên cười nói:
- Không phải cậu, cô ấy sẽ không chết.
Phích Lâu chỉ vào Tô Bạch:
- Bây giờ cậu vẫn còn hỏi vì sao ư?
Tô Bạch gật đầu, sau đó nói:
- Tôi rõ ràng đã chuẩn bị xong tâm lý đi chết, cô ta rõ ràng nói cho tôi biết, cô ta chắc chắn ăn tôi. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi chỉ làm những việc mà mình cho rằng còn có thể làm được, để cho cái chết của tôi hơi bi tráng một chút mà thôi, thế nhưng hiện tại tôi không chết, cô ta lại chết, hơn nữa không phải do tôi giết, cũng không phải do anh giết, càng không phải do anh ta giết.
- Tôi muốn biết, cô ta bị người nào giết.
Rõ ràng Lan Lâm tự sát, thế nhưng Tô Bạch vẫn hỏi là ai giết, hiển nhiên Tô Bạch đang hỏi cấp độ sâu xa hơn, đó là động cơ khiến Lan Lâm tự sát.
- Đó chính là nỗi sợ hãi, sợ hãi khiến cho cô ấy lựa chọn tử vong, là sự sợ hãi đã nghiền nát cô ấy.
Phích Lâu lên tiếng nói, sau đó nhìn về phía Yến Hồi Hồng.
- Còn có, câu nói sau cùng của lão Yến anh, là thứ chặt đứt cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Lan Lâm.
- Cô ấy đã tẩu hỏa nhập ma.
Trên mặt Yến Hồi Hồng không mang theo vẻ áy náy gì, chỉ có thổn thức:
- Một người phụ nữ đã tẩu hỏa, cô ấy không còn là Lan Lâm mà tôi đã biết, tôi nói như thế chỉ vì muốn cho cô ấy một sự giải thoát, nếu không, cô ấy hoàn toàn để chính mình đi lầm đường lạc lối, vĩnh viễn bị lạc trong thế giới chuyện xưa lần này.
- Đừng nói chuyện theo cách đau đầu như thế, các anh có thể nói chuyện dễ hiểu hơn được không?
Tô Bạch từ trên bậc thang đứng lên, sờ vào trong túi của mình, tìm được một bao thuốc lá đã dính máu, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, dùng sức hút một hơi, nhấn mạnh:
- Nói tiếng người.
Yến Hồi Hồng không để ý đến Tô Bạch, mà chính là đi vào bên trong phòng.
Vốn dĩ Phích Lâu dự định rời đi, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt Tô Bạch, anh ta thở dài một hơi, anh ta có thể còn sống sót. Tuy anh ta rất không muốn nhớ lại điều đó, nhưng sự thật chính là vào lúc đấy, Tô Bạch thu tay lại, nếu không, anh ta đã bỏ mình.
- Sau này khi cậu đã đạt đến một cấp độ, cậu sẽ gặp vấn đề giống như hiện tại chúng tôi đang phải đối mặt. Nếu như cậu tiến thêm lên một bước, đó chính là cá chép hóa rồng, còn nếu tiếp tục vùi đầu vào trong hố cát làm một con đà điểu, cậu sẽ tiếp tục sống tạm bợ dưới uy áp của Phát Thanh Khủng Bố.
- Trên thực tế, ngay từ lúc đi vào thế giới chuyện xưa lần này, Lan Lâm, cô ấy đã nhìn thấy những chuyện xảy ra phía sau, cho nên, cô ấy dựa theo những chuyện mà mình nhìn thấy để tính toán, cô ấy cảm thấy làm như thế có thể khiến cho chính mình đạt được mong muốn sau cùng.
- Cô ấy có suy nghĩ về nhân quả của riêng mình.
- Cho nên, ngay khi vừa mới bước vào thế giới chuyện xưa này không lâu, cô ấy tìm đến tôi, để cho tôi liên thủ với cô ấy, cướp đoạt một thứ từ trong tay lão Yến, bởi vì vốn dĩ tôi và lão Yến hơi không hợp nhau. Tôi cũng đồng ý, sau đó dưới sự liên thủ của chúng tôi, lão Yến bị trọng thương, không thể không trốn vào trong bụng người phụ nữ kia, để tìm cơ hội hồi phục lại, sau đó anh ta gặp được cậu, đúng không?
Tô Bạch mím môi, chỉ vào chính mình:
- Tất cả mục đích của cô ta đều là vì tôi à?
- Không, cậu đừng đánh giá bản thân mình cao như thế, thứ cô ấy muốn là huyết thống và giọt máu đã từng dung hợp trong cơ thể cậu.
Ban đầu Phích Lâu dựa theo thói quen muốn thể hiện ra loại khí chất cao cao tại thượng, thế nhưng nghĩ đến trước đó không lâu, chính mình mới bị Tô Bạch đánh cho thành bộ dáng kia, bây giờ lại bày ra điệu bộ tài trí hơn người gì đó, không khỏi có chút quá buồn cười, cho nên anh ta cảm thấy hơi mất tự nhiên.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó cậu và lão Yến quen biết nhau, ấn tượng của lão Yến về cậu còn không tồi, tiếp theo lúc cậu ăn cơm gặp được Lan Lâm, cậu cho rằng thật sự là ngẫu nhiên gặp ư? Cậu cho rằng bản lĩnh che giấu của cậu có thể giấu diếm được con mắt của cô ấy sao? Cậu cho rằng cô ấy thật sự thèm ăn đến mức không chịu được, muốn đi đến ăn cùng một bàn với cậu hả?
- Cô ấy cố ý sắp xếp cậu và tỳ hưu của tôi cùng nhau trông coi thi thể, lại cố ý đến kích thích cậu, nhục nhã cậu, trên thực tế, mục đích của cô ấy rất đơn giản, cũng rất rõ ràng, cô ấy muốn cho cậu làm một số chuyện.
- Những chuyện mà cậu sẽ làm, thật ra cô ấy cũng đã nhìn thấy.
- Chuyện này thì tôi biết, cô ta vẫn luôn thao túng tôi, vẫn luôn đẩy tôi đến con đường mà cô ta muốn nhìn thấy tôi đi, hút chân huyết tỳ hưu của anh, sau đó lại đưa anh đến cửa, anh trở nên yếu ớt như thế, tất cả mọi thứ đều quá trùng hợp rồi.
- Nhưng thực sự tôi không biết, trên thực tế cô ta có phương thức đơn giản và trực tiếp hơn để hoàn thành những chuyện này, ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt, còn chưa có tổ đội liền làm thịt tôi, sau đó tìm cơ hội hại chết anh, hút máu anh và tỳ hưu, như thế không giống nhau sao?