Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 379 - Chương 379 Nhiệm Vụ Chủ Tuyến Cuối Cùng

Chương 379

Nhiệm Vụ Chủ Tuyến Cuối Cùng


Khóe miệng Phích Lâu nở nụ cười khổ:


- Nhân quả là một quá trình, Lan Lâm nhất định phải dựa theo con đường mà cô ấy đã nhìn thấy để đi, không thể nhảy cóc, càng không thể tự tác chủ trương thay đổi mọi thứ, nếu không, nhân quả sẽ rối loạn, một khi nhân quả rối loạn, cô ấy sẽ không thể nhìn thấy rõ nữa.


- Lấy một ví dụ, nó giống như trong thế giới hiện thực, có rất nhiều cơ quan, tổ chức thường muốn mở các hội nghị giáo dục tư tưởng, nói một chút cái gọi là bản chất giai cấp, công chính liêm khiết, vì nhân dân phục vụ gì đó… Chính những người phát biểu, những người nghe ở bên dưới, thậm chí là toàn bộ nhân dân đều biết đây là cởi quần đánh rắm (làm chuyện vô nghĩa), không có chuyện gì liền kiếm việc để làm, nhưng lại không thể không tổ chức, không thể không làm, đó là một hình thức, nhất định phải tiếp tục đi.


- Nhân quả, theo như ý hiểu của tôi thì chính là như vậy, đi một bước nhìn thấy ba bước, cho dù bảo thủ, cho dù nhìn thấy có phương pháp càng nhanh gọn hơn, nhưng vẫn phải tiếp tục gò bó theo khuôn phép, bởi vì con đường này đã được định sẵn, nếu như chúng ta đi đường tắt hoặc là đường khác, có lẽ sẽ dính dáng đến nhân quả khác, sinh ra cục diện tương tự như hiệu ứng cánh bướm.


- Vậy tại sao cô ta lại tự sát?


- Bởi vì cô ấy chợt nhận ra bản thân mình không còn nhìn thấy rõ con đường phía trước nữa, thời điểm cô ấy phát hiện ra những thứ đáng lẽ nên phát triển như thế này, lại đột nhiên biến hóa theo hướng khác, cô ấy cảm nhận được một nỗi hoảng sợ to lớn đến từ nhân quả và vận mệnh.


- Giống như một người bình thường nhìn lên bầu trời, cậu sẽ cảm thấy bầu trời đầy sao rất đẹp, tuy nó rộng lớn, bao la, tuy bản thân cậu cũng biết chính mình nhỏ bé, nhưng vẫn có thể thảnh thơi sống nhàn nhã.


- Thế nhưng, bỗng nhiên có một ngày, bầu trời đầy sao kia lại biến thành hai con mắt, bên ngoài bầu trời sao còn có một người khổng lồ lớn đến mức mọi số liệu đều không thể đo lường được đang nhìn mình, khi mà ngay cả trái đất, nơi chúng ta đang đứng cũng chỉ là hạt bụi trong mắt người kia, cậu còn có thể tiếp tục bình tĩnh thưởng thức cảnh bầu trời đầy sao mỗi ngày hay không?


- Đây chính là một nỗi sợ hãi to lớn, biết được càng nhiều, cảm xúc của cậu sẽ càng trở nên sâu hơn, cuối cùng sau khi phát hiện mình sai, nỗi sợ hãi mà cậu phải thừa nhận sẽ bị chồng chất lên nhiều lần, cô ấy không chịu đựng nổi, cho nên lựa chọn tự sát.


- Một người tử vì đạo ư?


Tô Bạch nói.


- Người tử vì đạo sao? Ha ha, xem như là thế đi, dù sao tôi cũng không dám đi nhìn nhân quả nữa, mặc cho cả đời này làm rùa đen rụt đầu, cũng tốt hơn việc chịu đựng nỗi sợ hãi kinh khủng kia, tôi rất sợ.


Sau cùng, trước khi xoay người chuẩn bị đi vào phòng, ánh mắt của Phích Lâu dừng lại nơi mà trước đó Lan Lâm đã tử vong.


Tô Bạch cũng thở dài, đi theo Phích Lâu chuẩn bị vào nhà.


Thế nhưng đúng lúc này, trong nhà truyền đến một tiếng quát chói tai, ngay sau đó, một áp lực đáng sợ buông xuống.


Trong nháy mắt, sắc mặt Phích Lâu thay đổi, dang hai tay ra, vách tường trực tiếp bị phá hủy, phòng khách xuất hiện ngay trước mắt hai người.


Trong phòng khách, một người mèo cao lớn, trên người mọc đầy xúc tu đang đứng đó, cả người Yến Hồi Hồng bị xúc tu bao vây.


Điều khiến cho người ta cảm thấy giật mình hơn chính là, một người cường hóa thể chất như Yến Hồi Hồng thế mà lại không có chút năng lực phản kháng nào với những xúc tu này, toàn thân anh ta bị trói buộc sít sao.


- Chết tiệt, bọn chúng đã hợp nhất lại thành một nhanh như thế sao!


Hai tay Phích Lâu nhanh chóng kết ấn, một kết giới xuất hiện dự định cắt đứt những xúc tu kia, từ đó giải vây cho Yến Hồi Hồng. Thế nhưng, một vài gương mặt trên thân người mèo to lớn kia nhìn về phía nơi này, ánh mắt chúng giống như điện, hai mắt Phích Lâu tràn ra máu tươi, cả người cứ như thế quỳ xuống, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân anh ta cũng trở nên run lẩy bẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã.


Ba chiếc xúc tu bay đến trước mặt Tô Bạch, trực tiếp trói chặt lấy hai chân và hông hắn, kéo hắn đến gần.


Bịch!


Tô Bạch bị kéo đến trước mặt người mèo.


Hắn dùng sức ngẩng đầu.


Đúng lúc trên bụng người mèo này cũng có một gương mặt, gương mặt này đang nhìn hắn.


Đây là gương mặt của miêu nữ, vẻ mặt của cô ta giống như đang nói.


Xem đi, lần này cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi khống chế của anh rồi… Đồng thời… Có thể khống chế lại anh.


Liêu Thu dứt khoát cởi quần áo ướt đẫm của mình xuống, vứt sang một bên, lộ ra cơ bắp không tính là cân xứng lắm của chính mình, đương nhiên, điều này cũng chỉ có thể cho thấy, anh ta không phải dạng người thích liều mạng tập luyện trong phòng gym, vóc dáng của anh ta vẫn khỏe mạnh hơn phần lớn người ở trong những thành phố lớn.


Nhất Mặc Lôi còn đang bị đóng đinh trên boong thuyền, hiển nhiên anh ta còn chưa kết thúc một vòng sám hối, xung quanh vẫn có không ít người đang tiếp tục chịu đựng loại thống khổ này, ánh mắt Liêu Thu dừng lại trên người Hứa Tình ở trước mặt, vùng bụng dưới của cô ta không ngừng chảy máu, máu tươi bao quanh cô ta, giống như đang cử hành một loại tế tự. Sắc mặt Hứa Tình đã trở nên tái nhợt, hơi thở trên người cũng trở nên yếu ớt.


Có mấy lần, ngay cả chính Liêu Thu đều cảm thấy Hứa Tình đã không chịu đựng được nữa, cô ta sẽ chết, nhưng Hứa Tình lại dựa vào phần nghị lực đáng sợ của chính bản thân mình, mạnh mẽ chống đỡ.


Trong giây phút khi vòng sám hối của Nhất Mặc Lôi kết thúc, chiếc đinh trên người anh ta biến mất, Nhất Mặc Lôi chậm rãi ngồi xuống, nặng nề thở ra, hiển nhiên anh ta vô cùng mệt mỏi, hơn nữa là mệt mỏi về tinh thần.


- Lão Lôi, anh có cảm thấy gì không?


Liêu Thu bỗng nhiên nhìn về phía Nhất Mặc Lôi, nhỏ giọng nói.


Nhất Mặc Lôi khẽ gật đầu.


Con thuyền Noah đang rơi xuống…


- Cô lại không ngoan rồi.


Tô Bạch nhìn gương mặt quen thuộc này, rất bình tĩnh nói.


Xúc tu của người mèo trực tiếp ném mạnh Tô Bạch xuống đất, sau đó treo ngược hắn lên trên trần nhà.


Trên người Tô Bạch đều là bụi xi măng.


Tô Bạch lắc đầu, hít sâu một hơi để cho chính mình tỉnh táo lại, hắn nhìn người mèo trước mắt mình, hắn không biết nên nói gì, cũng không hiểu mình cần nói gì.


Yến Hồi Hồng bị người mèo giữ chặt, Phích Lâu tự thân khó đảm bảo, hai người này đều đang bị trọng thương, thực lực giảm đi rất nhiều, nhân vật có “bắp đùi lớn” để ôm là Lan Lâm đã bỏ mình.


Cho nên, khi người mèo cuối cùng xuất hiện, ban đầu mọi chuyện dường như đã mười phần chắc chín, hiện tại bị lật xe rồi.


“Quý thính giả thân mến, tôi là người dẫn chương trình của Phát Thanh Khủng Bố, tôi không có tên, bởi vì ở chỗ này, tên không có chút ý nghĩa gì.


Đầu tiên, tôi rất vui được chia sẻ một tin tức cho các bạn, đó chính là lần này, trên cơ bản thí nghiệm về hình thức tiểu đội đã thành công, việc lấy mẫu cơ bản đã được hoàn thành, chúng tôi sẽ dựa trên số liệu thu được để tính toán những tình huống sẽ xảy ra.


Làm người dẫn chương trình của Phát Thanh Khủng Bố, xin cho phép tôi được thay mặt cho toàn bộ nhân viên công tác của Phát Thanh Khủng Bố, bày tỏ lời cảm ơn và lời hỏi thăm chân thành nhất, đối với sự nỗ lực lao động và vất vả của những thính giả đã tự mình tham gia vào lần thử nghiệm này.


Rất nhiều người đã chết trong lần thử nghiệm này, thế nhưng tôi tin tưởng, tên của những người đã chết đi kia, sẽ vĩnh viễn bị quên lãng.


Nếu muốn thay thế trật tự cũ bằng một trận tự mới, như vậy cái trước nhất định phải hoàn toàn bị diệt vong.


Cho nên đây là thông báo cuối cùng cho thế giới chuyện xưa.


Nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng: Sống sót trong ba giờ…”


Chương 379

Bình Luận (0)
Comment