Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 381 - Chương 381 Chuyển Nhà

Chương 381

Chuyển Nhà


Sở dĩ Phát Thanh Khủng Bố tạo ra thế giới chuyện xưa thử nghiệm là để kiểm tra, đo lường cái gọi là quá trình hình thành tiểu đội, từ đó tìm ra những lỗ hổng, để tiến hành bổ sung và chỉnh đốn, vì thế loại thế giới chuyện xưa kiểu này khó tránh khỏi có hơi cứng nhắc, tất cả mọi thứ đều không phải phục vụ cho nội dung cốt truyện, mà chính là phục vụ cho việc lấy số liệu.


Có lẽ chính bản thân Phát Thanh Khủng Bố cho rằng việc thu thập số liệu đã hoàn tất, lại thấy phần lớn thính giả được nó sắp xếp vào trong này đều bị thương hoặc chết, Phát Thanh Khủng Bố vô lực thu dọn cục diện sau cùng, cho nên nó dứt khoát để thuyền Noah rơi xuống, nghiền ép thành phố này, trực tiếp đặt một dấu chấm hết cho thế giới chuyện xưa lần này.


Chính bản thân Tô Bạch còn chưa có từ trong việc Lan Lâm đột nhiên bỏ mình tỉnh táo lại, sau đó lại chịu một trận giày vò, phát hiện thế giới chuyện xưa lần này đã kết thúc.


Trên thực tế, ba tiếng trôi qua rất nhanh, sau khi bóp chết mèo con, hắn vẫn ngồi ở bờ sông, không đi tìm những thính giả khác, cũng không ai đến tìm Tô Bạch.


Hứa Tình chết hay không, Tô Bạch không rõ ràng cho lắm, liệu những người khác còn sống sót hay không, Tô Bạch không biết và cũng không muốn biết.


Hắn cần thời gian để yên tĩnh, chậm rãi đem những thứ mà trước đó hắn nhận thấy tiêu hóa hết, đối với Tô Bạch mà nói, đám người Lan Lâm là một sự tồn tại của cấp bậc khác, hiện tại Tô Bạch còn xa mới có thể tiếp xúc đến, không phải người có cùng thực lực, miễn cưỡng muốn tiến tới, căn bản là không chơi nổi, bởi vì vốn dĩ địa vị của song phương không bình đẳng, trọng tâm của hai từ bạn bè này chính là sự ngang hàng, cùng cấp bậc và địa vị mà thôi.


Một cơn gió lạnh thổi tới, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện chính mình đang ngồi trong một quán cafe, bên ngoài là cổng tiểu khu của hắn.


Trước mặt hắn là một cốc cafe vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng.


- Trở về rồi sao?


Tô Bạch rút ra một tờ khăn giấy để lau mặt, sau đó vo tròn khăn giấy, nắm trong lòng bàn tay.


“Nếu không điên cuồng nữa chúng ta sẽ già mất, chưa có hồi ức thì làm sao tôn thờ được, còn có cái gì gọi là vĩnh viễn bất diệt đây? Bỏ lỡ rồi bạn sẽ không có lại được đâu…” (Bài hát: Không điên cuồng nữa chúng ta sẽ già mất – Ca sĩ Lý Vũ Xuân.)


Trong quán cafe vang lên bài hát này, hai tay Tô Bạch chống cằm, ánh mắt rơi vào trong hồi tưởng.


Lúc nghe bài hát này, Tô Bạch không nghĩ đến mình mà chính là người phụ nữ cường đại tự sát trước mặt mình.


Một người cường đại như Lan Lâm đều có thể bởi vì sợ hãi mà tự sát, thứ gọi là nhân quả kia, rốt cuộc là một loại cảm giác như thế nào?


Tô Bạch nhíu chặt lông mày, ngay sau đó, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười hưng phấn.


Thứ có thể đẩy Lan Lâm đến tuyệt vọng phải tự sát.


Chính bản thân hắn cũng rất muốn đi trải nghiệm một chút.


Như thế nhất định là rất kích thích.


Tô Bạch xoa cằm mình, hắn cảm thấy bệnh của mình không nhẹ, chuyện của Lan Lâm chẳng những không khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng, ngược lại còn khiến cho hắn cảm thấy mong chờ, rất muốn ngay lập tức có thể đạt đến cảnh giới kia, sau đó đi trải nghiệm nỗi sợ hãi lớn đó.


Ra khỏi quán cafe, Tô Bạch đi đến tiểu khu của mình.


Phong cảnh trong tiểu khu khá đẹp, rất nhiều cây xanh và công trình hiện đại, hai bảo vệ đứng ở cổng nhìn thấy Tô Bạch đi vào liền cúi đầu chào, trước kia Tô Bạch đều lái xe về, cho nên hắn thật đúng là không để ý đến chi tiết này, ngay lập tức cũng gật đầu đáp lễ, điều này chọc cười hai bảo vệ, bọn họ làm như vậy là theo quy định và quy chế của công ty, tất cả đều có camera giám sát.


Một đường đi thẳng đến biệt thự của mình, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra nhìn ngày tháng, phát hiện sắp đến thời gian phải bàn giao nhà.


Hắn thật sự nên cân nhắc đến việc dọn nhà, Tần Dương ở đảo Tần Hoàng đi làm lái xe taxi nuôi sống người một nhà, bởi vì Tần Dương không muốn người nhà mình tiếp nhận vận rủi từ anh ta, lần này từ trên người Lan Lâm, Tô Bạch lại tận mắt nhìn thấy thứ gọi là nhân quả đáng sợ như thế nào, hắn không muốn sau này tiểu gia hỏa lớn lên lại đi theo con đường của mình.


Có lẽ lúc đó ngay cả chính cha mẹ hắn cũng không nghĩ đến việc để lại di sản sẽ mang đến loại ảnh hưởng này cho con mình, hoặc là nghĩ đến, thế nhưng bởi vì thời gian quá gấp gáp, cho nên không kịp cân nhắc đến những thứ này.


Nếu cha mẹ hắn là thính giả, Tô Bạch thật đúng là không chắc chắn hiện tại cha mẹ hắn sống hay chết, đương nhiên Tô Bạch không quá quan tâm đến những thứ này, hắn đã quen với những ngày tháng mất đi cha mẹ. Cho dù lúc này bọn họ có xuất hiện ở trước mặt Tô Bạch, hắn cũng rất tự nhiên, bình tĩnh đi đến gọi một tiếng cha mẹ, hắn sẽ không ôm đầu khóc rống.


Quẹt thẻ ra vào rồi mở cửa, Tô Bạch nhìn thấy tiểu gia hỏa đang nằm trên sofa ngủ, Cát Tường nằm ở trên thảm trong phòng khách.


Lúc Tô Bạch đi vào, Cát Tường hơi mở mắt nhìn thoáng qua Tô Bạch, sau đó liếm móng vuốt của chính mình, không có kích động hay vui vẻ gì, tình cảm giữa Tô Bạch và con mèo này vốn dĩ rất nhạt. Có lẽ trong đáy lòng Cát Tường còn đang mắng sao kẻ đáng ghét này còn chưa chết trong thế giới chuyện xưa.


Tô Bạch đi đến bên cạnh ghế sofa rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, tiểu gia hỏa đang mút ngón tay ngủ say sưa, trên người cậu bé tản ra mùi sữa thơm của trẻ con.


Tô Bạch cúi người khẽ hôn lên trán cậu bé, sau đó dùng chóp mũi của mình nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi của tiểu gia hỏa, chỉ khi đối mặt với tiểu gia hỏa, Tô Bạch mới có thể cảm nhận được một chút gì đó an bình.


Cậu bé không phải là con trai hắn, nhưng bây giờ, tiểu gia hỏa chính là chỗ mềm mại nhất sâu trong lòng hắn.


Nếu như hắn không có thời gian, cũng không có khả năng gánh vác trách nhiệm đi yêu một cô gái, ít nhất bây giờ hắn sẽ cố gắng hết khả năng của mình để yêu thương tiểu gia hỏa, con trai của hắn.


Tiểu gia hỏa ngồi bên ghế lái phụ, dáng vẻ cậu bé vô cùng hưng phấn, tuy cậu bé còn rất nhỏ, nhưng lại rất thông minh, từ hành động của Tô Bạch, tiểu gia hỏa có thể cảm nhận được mình sắp chuyển nhà, đối với một đứa nhỏ mà nói, thay đổi một môi trường mới luôn là việc khiến bọn nhỏ cảm thấy vui vẻ.


Cát Tường nằm ở ghế phía sau, dáng vẻ hơi lười biếng, nó biết Tô Bạch muốn làm gì, cũng rõ tại sao Tô Bạch lại làm như vậy, thế nhưng nó là một con mèo luôn được sống an nhàn, sung sướng, phải rời khỏi căn biệt thự có vườn riêng biệt, nó luôn cảm thấy thương cảm, cho nên con mèo này sinh ra cảm giác Âu Mỹám.


Tô Bạch kéo hai chiếc vali ra ngoài, đặt ở trong cốp xe, sau đó ngồi lên ghế lái và khởi động, lái ra khỏi tiểu khu, từ giờ trở đi, Tô Bạch hoàn toàn rời khỏi căn nhà cuối cùng thuộc về mình.


Tô Bạch lái xe đến bãi đậu xe của tòa chung cư có tên gọi là VIP. Tiểu gia hỏa ôm cổ Tô Bạch, hai tay Tô Bạch kéo theo hành lý, cứ như thế đi vào thang máy để lên đến tầng 14.


Trên tầng này có những văn phòng làm việc nhỏ độc lập, bên trong có không ít “công ty”, phần lớn các công ty này chỉ có ba đến bốn người, nhưng mấy chức vụ tổng giám đốc hay phó tổng giám đốc gì đó đều đầy đủ.


Chương 381

Bình Luận (0)
Comment