Chương 382
Đào Hoa Nguyên Ký
Ở trước cửa nhà Tô Bạch có treo một tấm biển ghi “Văn phòng thám tử tư”, hắn cầm chìa khóa mở cửa đi vào căn phòng đầu tiên, phòng đầu tiên được dùng để làm văn phòng, đằng sau văn phòng còn có một cánh cửa, trong đó là phòng ngủ và một phòng bếp nhỏ.
Tô Bạch không phải loại người cổ hủ, cũng không thực sự “vứt” hết tiền ra ngoài, đầu tiên hắn sắp xếp và sửa sang lại nơi này, sau đó giữ lại một phần làm chi phí sinh hoạt.
Những chi phí sinh hoạt này đã được Tô Bạch tính toán ổn thỏa, chờ một thời gian nữa, khi bản thân hắn kiếm được tiền, hắn sẽ đem phần tiền này ra ngoài, làm như thế coi như hắn và tài sản lúc trước đã mỗi người một ngả.
Có lẽ hơi tự lừa mình dối người, nhưng ít ra cũng coi như là tâm ý của Tô Bạch, vốn dĩ tiểu gia hỏa từ trong thế giới chuyện xưa đi ra, Tô Bạch không muốn sau này khi lớn lên, tiểu gia hỏa lại trở về bên trong thế giới chuyện xưa.
Đặt tiểu gia hỏa lên giường, để cậu bé cầm máy tính bảng xem phim hoạt hình, Tô Bạch quay về văn phòng, ngồi xuống ghế sofa, cầm một lon bia trong tay, lẳng lặng uống vào.
Từ một đại thiếu gia nhà giàu, bây giờ lại biến thành một thám tử tư không có tiếng tăm gì, Tô Bạch cũng không cảm thấy có bao nhiêu chênh lệch, đối với thính giả mà nói, lại chuyện này quả thật không có gì hay để quan tâm, nhất là cái chết của Lan Lam càng khiến cho Tô Bạch nghĩ thoáng ra rất nhiều thứ.
Ở thế giới chuyện xưa lần trước, theo chân mấy người có thực lực hoàn toàn nghiền ép mình cùng nhau chơi đùa, khiến cho Tô Bạch trải qua loại cảm giác, mạng của mình rách nát, có mất cũng không quan trọng, nhưng cho dù tôi có chết, cũng không thể để cho các người được như ý. Loại cảm giác này, có lẽ đã khắc họa đúng tâm trạng của Tô Bạch ở thời điểm hiện tại.
Bất kỳ lúc nào mạng của hắn cũng có thể mất đi, nhưng Tô Bạch không quá quan tâm, hắn còn sống, một mặt là để chăm sóc tốt cho tiểu gia hỏa, một phương diện khác là để trải nghiệm kích thích và nỗi sợ hãi, mà không phải bởi vì còn sống mới tồn tại. (Ý là sống phải có ý nghĩa có mục tiêu chứ không phải chỉ bởi chưa chết nên cứ sống.)
Sau khi uống hết lon bia vào bụng, Tô Bạch lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Sở Triệu. Hiện tại quan hệ của hắn và Sở Triệu có chút không được tự nhiên, nhưng may mắn lần trước hai bên đều đã nói ra, tuy quan hệ giữa hai người bọn họ không còn thân thiết như trước, nhưng ít ra vẫn còn tính là bạn bè, có vị “lão đại” trong ngành cảnh sát như Sở Triệu giúp đỡ giới thiệu, Tô Bạch không lo lắng đến chuyện văn phòng thám tử tư của hắn sẽ thất nghiệp, cho dù là ở Trung Quốc hay là nước ngoài, làm chuyện gì cũng cần sử dụng đến quan hệ.
Nick Kongbu66 gửi tin nhắn đến, Tô Bạch cảm thấy hơi ngoài ý muốn, liên quan đến phần thưởng thế giới chuyện xưa lần trước, Tô Bạch đã kiểm tra qua rồi.
Tô Bạch mở tin nhắn ra xem, đó là một thông báo, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, một tháng sau hắn sẽ đi vào thế giới chuyện xưa tiếp theo.
Nick wechat này càng lúc càng trở nên thân thiện và thuận tiện hơn sao?
Lúc Tô Bạch mở danh bạ, chuẩn bị gọi điện thoại, bên ngoài thế mà lại vang lên tiếng chuông cửa, Tô Bạch ấn một cái nút trên bàn xuống, nói:
- Mời vào.
Cửa được mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ tây trang màu xanh đi vào, cả người ông ta rất có khí thế, hẳn là người đàn ông thành đạt.
- Tôi chú ý đến tấm biển treo ở bên ngoài đã lâu rồi, hôm nay nghe nhân viên của tôi nói, cuối cùng cũng có người chuyển đến văn phòng thám tử tư này, cho nên tôi đến để thăm hỏi một chút, cũng coi như đi bộ xung quanh. Đây là danh thiếp của tôi.
Tô Bạch nhận lấy danh thiếp, đương nhiên Tô Bạch sẽ không tin người này chỉ đến lân la làm quen, nơi này có nhiều công ty nhỏ như thế, làm sao ông ta lại cố tình chú ý đến lân la làm quen với một văn phòng thám tử tư vừa mới khai trương? Hơn nữa, chẳng lẽ ông ta coi nơi này là khu phố đi bộ cũ của Bắc Kinh à?
Giải Bẩm, một cái tên rất nghiêm túc, ông ta là phó tổng giám đốc của công ty internet Sông Băng, toàn bộ tầng 15 của tòa nhà này đều là của công ty. Đồng thời, ở chỗ tầng 14 này cũng có mấy văn phòng làm việc của bọn họ, xem như là một công ty khá nổi tiếng trong lĩnh vực phát triển trò chơi trực tuyến, bọn họ nắm trong tay một số trò chơi như “Viễn Chinh Online” “Long Vũ” “Bất bại truyền thuyết”. Thỉnh thoảng Tô Bạch lướt web đều có thể nhìn thấy mấy quảng cáo về trò chơi này, rất nổi tiếng.
Tô Bạch mở một chiếc hộp ở trên bàn, hắn rút ra một tấm danh thiếp của mình đưa đến, sau đó chơi đùa với tấm danh thiếp được khảm vàng, đồng thời mang theo mùi nước hoa, hỏi.
- Bối cảnh của tấm danh thiếp này là đào hoa nguyên ký sao?
Trên nền danh thiếp vẽ những cánh hoa rơi, bãi cỏ xanh tốt và một dãy nhà, mang đến một cảm giác tươi mát và tự nhiên.
- Đúng thế.
Giải Bẩm gật đầu nói.
- Bản thân tôi cảm thấy lấy cảnh đào hoa nguyên ký làm nền trên danh thiếp là một chuyện không may mắn.
- Ồ?
Giải Bẩm nhìn thoáng qua Tô Bạch đang ngồi ở chiếc bàn đối diện:
- Rửa tai lắng nghe.
- Giải tiên sinh đã đem “Đào hoa nguyên ký” làm hình nền trên danh thiếp của mình, hiển nhiên ông rất yêu thích tác phẩm “Đào hoa nguyên ký” của Đào Uyên Minh?
Vốn dĩ Tô Bạch định rót một cốc trà, nhưng hắn lại phát hiện ra chỗ của mình đã thiết kế và chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, nhưng lại bỏ sót mất lá trà để tiếp đãi khách, bởi vì bản thân Tô Bạch không quen uống trà.
Tô Bạch lấy ra hai lon nước cam, đưa một lon cho Giải Bẩm.
- Mong ông thông cảm, đây là ngày đầu tiên tôi chuyển đến nơi này, có rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong.
- Không sao, một lát nữa tôi sẽ phân phó thư ký mang cho Tô tiên sinh một hộp trà ngon.
Tô Bạch cười, không quá để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, Giải Bẩm đến tìm hắn, tuyệt đối không phải là vì chuyện riêng của ông ta, nếu không, ông ta cũng không cần gióng trống khua chiêng, tự mình đi thẳng đến văn phòng thám tử tư ở tầng dưới, hẳn là được người khác ủy thác hoặc là muốn điều tra một số việc không quá liên quan đến bản thân mình. Dáng vẻ lôi kéo làm quen này của ông ta, chẳng qua chỉ là một loại thói quen xã giao của thương nhân mà thôi.
Giải Bẩm cầm lon nước cam ở trong tay, tiếp tục nói:
- Chuyện về “Đào hoa nguyên ký”, tôi dĩ nhiên là rất rõ ràng, tất cả bài ký đều được ghi tạc trong đầu tôi, dù sao tôi cũng là người trong giới kinh doanh, ngày bình thường khó tránh khỏi mấy chuyện đấu đá với nhau, người lừa ta gạt, cho nên một khi sinh hoạt trong loại cuộc sống này quá lâu, con người ta sẽ càng hướng tới thế giới tươi đẹp trong “Đào hoa nguyên ký”, đây có thể coi như một loại gửi gắm tinh thần, đương nhiên đây cũng là do tôi lập dị.
- Tô tiên sinh nói lấy “Đào hoa nguyên ký” là hình nền cho danh thiếp là một chuyện không may, tôi xin rửa tai lắng nghe.
Tô Bạch uống một ngụm nước cam:
- Trên thực tế chuyện này rất đơn giản, đổi một góc độ để suy nghĩ là được. “Đào hoa nguyên ký” nhìn thì giống như miêu tả một thế giới hư cấu rất tốt đẹp, nhưng từ một số chi tiết, chỉ cần thêm một vài phỏng đoán tà ác liền hoàn toàn biến thành ý tứ khác.
Đây là bút ký về “Đào hoa nguyên ký” của Đào Uyển Minh hoặc một số để là Đào Tiềm. Bút ký được sáng tác vào năm Vĩnh Sơ thứ 2 (421) thời Tây Tấn. Văn chương miêu tả một xã hội không có chiến loạn, không có áp bách, tự cung tự túc, mỗi người tự đắc, đối lập hẳn với tình hình xã hội lúc bấy giờ của nhà Tấn. Ý tưởng của tác giả muốn vẽ nên một khung cảnh xã hội lý tưởng, cũng lấy ý phản kháng hiện thực xã hội.
Nguyên văn:
Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở quận Vũ Lăng làm nghề đánh cá kiếm sống.
Một ngày, ông theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ. Người đánh cá lấy làm lạ, đi lên phía trước, muốn đến cuối khu rừng. Rừng hết thì suối hiện và thấy một ngọn núi. Núi có hang nhỏ, loáng thoáng như có ánh sáng, bèn rời thuyền, theo cửa hang đi vào.
Mới đầu hang rất hẹp, chỉ vừa lọt một người. Đi vài chục bước, hang mở rộng ra, sáng sủa, đất bằng phẳng trống trải, nhà cửa chỉnh tề, có ruộng tốt, ao đẹp, có dâu có trúc, đường bờ thông nhau, tiếng gà tiếng chó tiếp nhau. Trong đó những người đi lại trồng trọt làm việc, đàn ông đàn bà đều mặc giống người bên ngoài, từ những người già tóc bạc tới những trẻ em để tóc trái đào đều hớn hở vui vẻ.
Họ thấy người đánh cá, rất lấy làm ngạc nhiên, hỏi ở đâu tới. Người đánh cá kể lể đầu đuôi. Họ bèn mời người này về nhà, bày rượu, mổ gà để đãi. Người trong xóm nghe tin, đều lại hỏi thăm.
Họ bảo tổ tiên trốn loạn đời Tần, dắt vợ con và người trong ấp lại chỗ hiểm trở xa xôi này rồi không trở ra nữa, từ đó cách biệt hẳn với người ngoài. Họ lại hỏi bây giờ là đời nào, vì họ không biết có đời Hán nữa, nói chi đến đời Ngụy và Tấn. Người đánh cá kể lại chi tiết mọi việc, họ nghe rồi đều đau xót, than thở. Những người đứng bên đều mời về nhà mình chơi, đều thiết đãi ăn uống. Người đánh cá ở lại chơi vài ngày rồi từ biệt ra về. Trong bọn họ có người dặn: "Ðừng kể cho người ngoài nghe nhé!".
Ra khỏi hang và tìm lại được chiếc thuyền, người đánh cá bèn theo đường cũ mà về, tới đâu đánh dấu chỗ đó. Ðến quận, vào yết kiến quan Thái thú kể lại sự tình. Viên Thái thú sai ngay người đánh cá trở lại, tìm những chỗ trước đã đánh dấu, nhưng mơ hồ, không kiếm được con đường cũ nữa.
Ông Lưu Tử Ký ở đất Nam Dương là bậc cao sĩ, nghe kể chuyện, hân hoan tự đi tìm lấy nơi đó, nhưng chưa tìm ra thì bị bệnh mà mất. Từ đó không ai hỏi thăm đường đi nữa.