Chương 384
Vụ Làm Ăn Đầu Tiên
“Có thể người ngư dân bị làm cho Âu Mỹmê hoặc là bị uy hiếp. Trong ‘Đào hoa nguyên ký’ có viết người trong đào hoa nguyên bày rượu gà để mời ngư dân ăn cơm, đoạn này rất thú vị, rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một loại hình ảnh khác, đó là một loại tập tục thường thấy ở nhiều vùng nông thôn của Trung Quốc, đó chính là bày đồ cúng trong tang lễ.”
- Có lẽ, những ngày đó, người ngư dân kia đang không ngừng ăn đồ cúng, thậm chí là ăn giòi hay côn trùng gì đó cũng khó nói.
- Đến đây có thể giải thích được vì sao, người trong đào hoa nguyên lại dặn người ngư dân không được nói cho bên ngoài biết.
- Sau khi người ngư dân vừa rời đi liền đến báo chuyện này cho Thái Thú biết, có rất nhiều giáo viên dạy Văn nói rằng người ngư dân tham lam phần thưởng, thế nhưng phát hiện ra một thôn nhỏ, quan phủ chỉ thu được lượng thuế má rất nhỏ, ngư dân kia có thể được thưởng bao nhiêu chứ?
- Vậy nguyên nhân gì khiến cho người ngư dân kia vừa mới rời khỏi đào hoa nguyên liền đi tới đâu đánh dấu đến đấy, sau đó đi thẳng đến phủ Thái Thú?
Giải Bẩm nói tiếp lời của Tô Bạch:
- Bởi vì rất có thể người ngư dân đã ý thức được, anh ta gặp chuyện ma quỷ, có khả năng sau khi rời đi, anh ta mới ý thức được chuyện này, hoặc cũng có thể, ngay từ lúc ở bên trong, anh ta đã phát hiện ra, cho nên anh ta mới cuống quýt đi báo cho Thái Thú.
- Hơn nữa, cây đào ngoại trừ có tác dụng trấn áp âm tà, rất nhiều đạo sĩ và người trừ ma đều dùng kiếm gỗ đào làm pháp khí, ngôi làng được đào bao quanh mang dụng ý rất rõ ràng. Ngoài ra, Đào Uyên Minh là một người rất yêu hoa cúc, nếu như ông ấy chỉ thuần túy hư cấu một thế giới tươi đẹp, tại sao ông ấy không viết thành thôn hoa cúc? Thời cổ đại, không có thói quen so sánh hoa cúc với một bộ phận nào đó của cơ thể con người, cho nên không có gì phải kiêng kỵ. (Chơi chữ hoa cúc thành cúc hoa.)
- Như thế, dựa theo mạch suy nghĩ của cậu mà nói, phần cuối của bút ký có đoạn: Ông Lưu Tử Ký ở đất Nam Dương là bậc cao sĩ, sau khi nghe kể chuyện liền hân hoan tự mình đi tìm nơi đó, nhưng chưa tìm ra thì bị bệnh mà mất. Từ đó không ai hỏi thăm đường đi nữa.
- Điều này có thể giải thích thành, bởi vì đó là một ngôi làng ma quỷ, cho nên không ai có thể tìm được, đúng không?
Tô Bạch lắc đầu:
- Thật ra nếu suy nghĩ sâu hơn, tôi cho rằng, Lưu Tử Ký đã thật sự tìm được đào hoa nguyên, mà người của Thái Thú thì không tìm được.
- Vì sao cậu lại nói như thế?
Giải Bẩm hỏi.
- Nếu đào hoa nguyên thật sự là một ngôi làng ma quỷ, người ngư dân đến đó là loại cơ duyên chỉ có một lần mà thôi, như vậy, ngày thường, ai mới là người có để đi đến một nơi đâu đâu cũng là quỷ?
Giải Bẩm lấy ra khăn, lau tay của mình, vốn dĩ ông ta định lau mồ hôi, nhưng sau cùng vẫn nhịn được.
- Lưu Tử Ký chết rồi, ông ta biến thành quỷ, cho nên, ông ta thành công đi đến đào hoa nguyên.
- Chính là như thế.
- Thật ra, giải thích của cậu rất gượng ép.
Giải Bẩm nói:
- Nhưng tôi vẫn quyết định đổi một kiểu danh thiếp mới.
Tô Bạch nhún vai:
- Tôi cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua là cảm thấy chơi vui mà thôi, ông biết rồi đó, mở văn phòng thám tử tư, nếu như ông không cố ý làm ra vẻ bí ẩn, sẽ không dọa được khách hàng chi tiền.
Giải Bẩm đặt một chiếc USB xuống mặt bàn:
- Đây là chuyện tôi muốn nhờ Tô tiên sinh điều tra giúp, bên trong này có tài liệu, nếu như sau khi xem xong, Tô tiên sinh đồng ý giúp tôi một tay, tôi có thể thanh toán trước 30%, sau khi cậu suy nghĩ xong hãy gọi cho tôi.
Sau khi nói xong, Giải Bẩm liền rời đi.
Tô Bạch cầm lấy USB, khóe môi cong lên nở một nụ cười.
Ngày đầu tiên từ đại thiếu gia nhà giàu biến thành người làm công ăn lương, mối làm ăn đầu tiên đã tự tìm đến cửa.
- Thật đúng là phải cảm ơn câu chuyện ma của Đào Uyên Minh rồi.
Tô Bạch cắm USB vào trong laptop. Laptop trên bàn này mới được trang bị thêm, trong lúc USB đang cài đặt, điện thoại di động của Tô Bạch vang lên, màn hình hiển thị là Sở Triệu gọi đến.
Tô Bạch nghe máy, bên phía Sở Triệu có rất nhiều tạp âm, hẳn là gọi đến từ trong văn phòng làm việc, văn phòng làm việc của Sở Triệu dĩ nhiên “nổi tiếng” hơn so với bên Tô Bạch rất nhiều lần, mặc dù đều có “chuyên ngành” như nhau, nhưng bây giờ ở Trung Quốc, thậm chí là ở trên toàn thế giới, thám tử tư là những người thuộc về bóng tối, là nhân vật không tiện xuất hiện ở ngoài ánh sáng, mà hiện tại Sở Triệu được xem như là nhân vật đang “hot” trong cục cảnh sát, thoạt nhìn giống như đem áp lực của thế giới chuyện xưa đều phát tiết vào trong công việc của mình ở thế giới hiện thực.
- Cậu khai trương cũng không thông báo với tôi một tiếng.
Sở Triệu ngáp một cái, hiển nhiên khoảng thời gian gần đây, giấc ngủ của anh ta không thật tốt:
- Hai ngày nay phải điều tra một vụ án lớn, mệt chết tôi rồi.
- Trước đó tôi đang định liên lạc với cậu, nhờ cậu giới thiệu mấy mối làm ăn.
- Chuyện này không vấn đề gì, tôi có thể sắp xếp cậu thành cảnh sát hỗ trợ, có một thính giả cấp bậc lão đại như cậu giúp tôi điều tra, tôi vui còn không kịp nữa là.
Cấp bậc lão đại ư?
Tô Bạch mỉm cười, có lẽ ở trong mắt Huân Nhi và Sở Triệu, bản thân hắn quả thực được xem như là một thính giả có thực lực tương đối mạnh, khả năng đây là bởi vì đứng ở độ cao không giống nhau, cho nên những thứ nhìn thấy đều khác biệt, dù sao Tô Bạch đã đừng cảm nhận qua loại cảm giác sợ hãi do bị cường giả chân chính chi phối trong một thời gian dài ở thế giới chuyện xưa.
- Hay là như vậy đi, buổi tối tôi và Huân Nhi sẽ đến chỗ cậu tụ hội nhé? Đã lâu rồi ba người chúng ta không có tụ họp, Huân Nhi đã tạm thời xin nghỉ, hiện tại cô ấy cũng đang ở bên ngoài, cắt đứt liên lạc với người nhà, có lẽ người nhà Huân Nhi không thể tiếp thu nổi hành động của cô ấy.
- Được, hoan nghênh hai người.
- Ừ, được rồi, cứ như vậy nhé, chuyện công việc thì cậu không cần phải quá gấp gáp, nhất định là có, nói thật lòng, tôi cũng rất khâm phục cậu, tuy đối với thính giả mà nói, phương diện tiền tài quả thực không đáng để quan tâm, nhưng giống như cậu từ bỏ đi tất cả, thật đúng là hơi giống đang trang bức tiền tài như cặn bã.
- Được rồi, buổi tối gặp.
- Buổi tối gặp.
Sau khi cúp máy, Tô Bạch nhìn thấy USB đã được cài đặt xong, lập tức mở ra, bên trong là một thư mục, bên trong thư mục có một số tài liệu dưới dạng file word và ảnh.
Trước đó Tô Bạch đoán không sai, vụ án này quả thực không phải là Giải Bẩm điều tra cho mình, ông ta cũng chỉ là chân chạy giúp người ta mà thôi, nhân vật phải điều tra lần này là nữ thư ký của một phó tổng giám đốc khác, khả năng lớn chính là phó tổng giám đốc kia là người muốn điều tra thư ký của mình.
Trong này rốt cuộc có những vấn đề quanh co gì, Tô Bạch không biết, hắn cũng lười đi tìm hiểu, yêu cầu của vụ làm ăn này rất đơn giản, chính là để Tô Bạch đi giám sát nữ thư ký kia, nhìn xem thư ký này có mối quan hệ cá nhân nào bí mật hay không.
Nhìn vào mấy bức hình, dáng người của nữ thư ký kia quả thật rất tốt, rất nóng bỏng, cô ta thuộc mẫu người đầy đặn, gương mặt trải qua trang điểm coi như xinh đẹp, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân.