Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 420 - Chương 420 Nón Xanh Mơn Mởn

Chương 420

Nón Xanh Mơn Mởn


“Không phải còn có cậu rồi à?”


Lương Sâm nói:


- Ở trong thế giới hiện thực, tôi không muốn sử dụng năng lực của mình, điểm này, cậu cũng biết.


Giải Bẩm khẽ gật đầu, hai tay đè xuống, ngay lập tức độ cao của hai người thấp xuống một tầng lầu, sau đó Giải Bẩm xoay người nhìn về phía ban công của một căn hộ.


- Nếu Lệ Chi và tên nhóc đó không có quan hệ gì, như vậy, sự xuất hiện của con mèo này và đứa trẻ sơ sinh có linh khí dày đặc trong văn phòng thám tử tư, nên giải thích như thế nào đây? Nếu tôi nhớ không lầm, tên của con mèo kia gọi là Cát Tường. Lúc trước vì theo đuổi Lệ Chi, cậu không ít lần nịnh nọt nó. Còn đứa trẻ sơ sinh kia, dựa vào khí tức sinh mệnh có thể thấy được, thằng bé được sinh ra vào khoảng thời gian trước khi Lệ Chi đi, mặc dù cấp độ sinh mệnh của đứa trẻ sơ sinh này rất cao, quy luật phát triển của thằng bé không giống với những đứa trẻ bình thường khác, thế nhưng chúng ta vẫn có thể ước lượng được sơ bộ thời gian mà thằng bé sinh ra.


Meo!


Cát Tường đứng dậy, đi đến bên bệ cửa sổ, nhìn hai người đang đứng ngoài không trung, cái đuôi của nó dựng thẳng lên, đây là nó đang tuyên cáo chủ quyền của mình, đồng thời, Cát Tường cũng cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ. Tiểu gia hỏa đang tự mình chơi xếp gỗ trên giường thì tò mò nhìn sang Cát Tường đột nhiên giữ vững tinh thần, cậu bé bĩu môi, nghiêng người bò sang đầu giường, tự mình đi lấy sữa uống.


Nhìn thấy con mèo này, nhìn thấy đứa bé này.


Lương Sâm nắm chặt tay lại thành quyền.


Dường như anh ta cảm thấy trên đỉnh đầu mình đang có một chiếc nón xanh mơn mởn.


Bên ngoài nhà, Tô Bạch và mập mạp đứng sóng vai nhau, Tiểu Lâm đứng từ xa, xa đến mức chỉ nhìn thấy một chấm đen.


Dựa theo cách nói của Tiểu Lâm, anh ta là một dân cờ bạc, cho nên đối với loại hành vi mang hết tất cả ra đánh cược, anh ta căm thù đến tận xương tủy, đại khái có lẽ anh ta đã trải qua nhiều lần chơi lớn, kết quả đạt được đều hoàn toàn mất trắng, điều đó ảnh hưởng đến tác phong làm việc của Tiểu Lâm.


Từ trình độ nhất định mà nói, tính cách của Tiểu Lâm gần giống với mập mạp, rất láu cá, rất biết giao tiếp, nhưng so với Tiểu Lâm, mập mạp nhiều hơn một loại hung ác, điều này không giống với việc dân cờ bạc thua đỏ mắt mới trở nên hung ác, đó là một sự gan dạ và khí phách.


Vì thế trước đó Tô Bạch dứt khoát không hỏi Tiểu Lâm có muốn cùng nhau tham gia vào hành động “tống tiền” lần này không, bởi vì Tô Bạch rõ ràng, Tiểu Lâm sẽ không tham gia, nhưng mập mạp thì không giống thế. Từ một mức độ nhất định mà nói, sâu thẳm trong tính cách của mập mạp có gì đó giống với Tô Bạch, loại tính cách điên cuồng, liều lĩnh, chỉ khi mập mạp nhìn thấy rõ được những lợi ích cụ thể mới bộc lộ ra, điều này gọi là khôn ngoan. Còn Tô Bạch, có đôi khi, hắn chẳng quan tâm đến việc có lợi ích hay không, muốn làm gì thì làm, cái này được gọi là bệnh tâm thần rồi.


Mọi người thường thích đem những hành vi mà chính mình và giá trị quan xung quanh không thể lý giải được thành “khác loài”, rất hiển nhiên, cho dù là mập mạp hay hòa thượng đều coi Tô Bạch như thế.


- Gọi đầu hàng đi.


Tô Bạch lạnh nhạt nói.


Mập mạp sửng sốt một lúc. Bàn tay đang đỡ lấy lão Phương vô thức đặt ở vị trí cổ ông ta, hơi do dự nói:


- Móa nó, loại phương thức tống tiền trực tiếp cấp thấp này, tôi còn chưa từng thử qua, thật đúng là không có kinh nghiệm.


Nhưng ngay sau đó, mập mạp vẫn hắng giọng, lớn tiếng nói:


- Người ở bên trong nghe cho rõ, nếu các người không giao tiền chuộc ra, chúng tôi sẽ giết con tin!


Trong nhà yên tĩnh.


Mập mạp nhìn sang trái một chút, lại nhìn sang phải một chút, phát hiện không có động tĩnh gì, anh ta nghi ngờ nhìn thoáng qua Tô Bạch.


Tô Bạch đưa tay ra, cầm một cánh tay của lão Phương, sau đó vặn tay ông ta.


Răng rắc…


Á á á!


Lão Phương phát ra một tiếng hét thảm, cánh tay trái của ông ta bị Tô Bạch bẻ gãy.


Lúc này, cửa cổng mở ra, là tự động mở ra.


Mập mạp nhìn thoáng qua cánh cửa cổng, ngập ngừng nói:


- Chúng ta có vào hay không?


- Anh ngốc à, trong đó là sân nhà của ông ta.


Tô Bạch vừa nói, vừa đặt tay mình lên cánh tay phải của lão Phương, đừng nói đây chỉ là một con rối của lão Phương, cho dù có là lão Phương thật, Tô Bạch vẫn có thể ra tay được.


Đúng lúc này, vợ lão Phương từ bên trong đi ra, vẻ mặt của bà ta không biểu tình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Bạch và mập mạp.


- Tại sao phải ép tôi?


Đúng thế, tại sao phải ép buộc ông ta, ông ta chỉ muốn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ông ta đâu có làm loại chuyện ác gì, thế nhưng mọi người đều biết đạo lý: Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội. Cái này ý nói việc mang đồ có giá trị trên người lúc nào cũng thành bia ngắm, mục tiêu cho những kẻ khác tấn công.)


Dựa theo mối quan hệ giữa thính giả mà nói, Tiểu Lâm bị Cát Tường đả thương, sau đó vẫn luôn ở lại bên cạnh Tô Bạch để tìm kiếm sự che chở tạm thời, thế nhưng một người cường đại như ông ta lại co đầu rút cổ ở chỗ này nằm mơ, bị người khác phát hiện ra có cơ hội để lợi dụng được, cho nên cố ý đến làm thịt ông ta một khoản, việc này không cần thiết phải có đạo lý gì.


- Ông hãy đưa ra điều kiện có thể khiến chúng tôi thu tay lại.


Mập mạp thẳng thắn nói.


Vợ lão Phương ngẩng đầu, giống như đang nhìn về phía không trung, ông ta rất rõ ràng, sau khi thỏa mãn một yêu cầu của những người này, sau đó nhất định sẽ càng có thêm nhiều yêu cầu hơn, trong nhà có hai tăng nhân đang làm loại chuyện này, ở bên ngoài, có hai người làm càng thêm trực tiếp hơn.


Bọn họ là một đám quỷ hút máu, trừ khi bản thân ông ta nguyện ý tỉnh lại khỏi giấc mộng, nếu không, sau này ông ta vĩnh viễn không có được loại an bình như trước đây nữa.


Thế nhưng một khi tỉnh lại khỏi giấc mộng, ông ta cần phải một lần nữa bắt đầu lại, tuy đối với ông ta mà nói, chuyện này không khó, chẳng qua nó đã mất đi hương vị ban đầu của giấc mộng, cũng mất đi giá trị của nó, nhất là với một người có tính cách cố chấp cuồng như ông ta mà nói, những thứ này có vai trò rất quan trọng trong lòng ông ta.


- Tại sao phải ép tôi.


Một câu này đồng thời vang lên bên người Lương Sâm, hiển nhiên lời này không chỉ nói riêng cho mập mạp và Tô Bạch nghe.


Giải Bẩm khẽ ngẩng đầu, lên tiếng:


- Cậu nói xem, Phương Văn Hải còn có thể chịu đựng nổi không?


Vẻ mặt Lương Sâm còn đang tràn đầy dữ tợn nhìn chằm chằm Cát Tường và tiểu gia hỏa đang ngồi trên giường, rất hiển nhiên, lúc này tâm cảnh của anh ta bị chịu ảnh hưởng rất lớn.


Giải Bẩm tiếp tục nói:


- Dù sao lúc trước cậu và Phương Văn Hải có ước định.


- Lúc học mẫu giáo, tôi còn cùng với mấy bạn nữ trong lớp tự định chung thân đấy.


Lương Sâm tức giận trả lời.


- Cậu cảm thấy phiền, cảm thấy mệt mỏi, cho nên cậu không muốn thực hiện ước định trước kia sao?


Giải Bẩm tiếp tục bình tĩnh hỏi, đối với người lãnh đạo trực tiếp của mình, anh ta thật đúng là khuyết thiếu sự tôn trọng.


Trên thực tế, hai người càng giống như một cặp bạn thân thường dùng mấy câu đâm chọc nhau, đương nhiên, chính bản thân Lương Sâm cũng đồng ý với loại phương thức ở chung này, dù sao mỗi một thính giả đều rất kiêu ngạo, nếu trước kia Lương Sâm thật sự đối xử với Giải Bẩm như người hầu, vậy thì anh ta cần phải làm tốt đề phòng, tránh bị Giải Bẩm quay lại đâm một kích, đối với một người lười biếng như anh ta mà nói, việc này quá mệt mỏi.


Trong chương này có một vài câu để ngôi thứ 3 của vợ lão Phương là ông ta, đây không phải do nhầm, lý do cụ thể sẽ được giải đáp ở chương sau.


Chương 420

Bình Luận (0)
Comment