Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 421 - Chương 421 Nhân Vật Cha Dượng

Chương 421

Nhân Vật Cha Dượng


“Sai rồi, hoàn toàn ngược lại, người mệt không phải là tôi mà chính là Phương Văn Hải, ông ta làm ra con rối của mình, tâm lý và hành vi của con rối hoàn toàn chịu ảnh hưởng từ ý nghĩ chân thật ở sâu trong lòng ông ta.”


- Thật ra không riêng gì linh hồn của vợ con ông ta đã chán ghét, thậm chí là không chịu nổi gánh nặng, mà ngay cả chính bản thân ông ta đã cảm thấy chán ghét, bài xích và phản cảm trong suốt hai năm qua.


- Nửa năm gần đây, con rối của ông ta thường xuyên không về nhà, hơn nữa còn ở bên ngoài bao nuôi một tình nhân, thậm chí còn ngầm cho phép cô tình nhân kia lén lút với người đàn ông khác sau lưng mình, trở thành một hiệp sĩ đổ vỏ, bởi vì tuy lúc làm loại chuyện đó, con rối kia cũng có thể bắn ra dịch thể màu trắng, chẳng qua nó không đủ năng lực để sinh con.


- Tâm lý phản gia đình ư?


Giải Bẩm nói.


- Đúng thế, điều đó chứng minh, bản thân gia hỏa kia bắt đầu phiền chán giấc mộng này, thế nhưng ông ta vẫn không muốn tỉnh lại, cậu có biết điều đáng buồn nhất của một con người ích kỷ là gì không?


- Chỉ cần cậu nói tôi liền biết.


- Đó chính là, bởi vì sự ích kỷ của ông ta, ông ta không chỉ hại vợ con đã chết của mình chịu giày vò, đồng thời còn giày vò chính bản thân mình, đây là một loại bế tắc.


- Rối loạn nhân cách phân liệt ư.


Giải Bẩm nói ra điều này:


- Đây rõ ràng là nhân cách phân liệt hoàn mỹ nhất.


- Đúng thế, là nhân cách phân liệt, cậu biết không, ngày đó sau khi cậu đến thăm tên nhóc hàng xóm của chúng ta về, nói cho tôi nghe một khía cạnh khác về “Đào hoa nguyên ký”, tôi vẫn luôn ghi nhớ nó ở trong lòng, mấy ngày sau đó, lão Phương đến tìm tôi.


- Ông ta đến tìm cậu ư?


Giải Bẩm hơi nhíu mày, điều này không đúng cho lắm, bởi vì người đến tìm lãnh đạo của anh ta, tuyệt đối không phải là lão Phương đang chủ trì trận pháp.


- Là con rối kia đến tìm tôi, bệnh nhân cách phân liệt của Phương Văn Hải càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, đồng thời điều đó mang ý nghĩa, khả năng tự mình tư duy của con rối kia càng lúc càng mạnh hơn, chẳng qua khác nhau ở chỗ, trên thực tế con rối kia không có năng lực gì, nó chỉ có tư tưởng của mình. Nó đến tìm tôi, nói muốn được giải thoát, nhờ tôi giúp đỡ.


- Sau đó thì sao?


- Sau đó tôi liền nghĩ đến một góc độ khác của câu chuyện về “Đào hoa nguyên ký”, tôi nghĩ đến tên nhóc hàng xóm của chúng ta, cho nên tôi giới thiệu con rối kia đến văn phòng thám tử tư ở bên dưới.


- Ngay từ ban đầu, cậu đã dự đoán được mọi chuyện sẽ phát triển đến một bước này sao?


- Không, tôi chỉ lấy ngựa chết làm ngựa sống mà thôi.


Lương Sâm cười nói, dáng vẻ giống như lơ đễnh, chẳng qua khi ánh mắt anh ta hơi liếc thoáng qua căn phòng, vẻ mặt anh ta vẫn hơi mất tự nhiên, chỉ cần vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia là do Lệ Chi và một thính giả có thực lực thấp như vậy sinh ra, ngọn lửa ghen ghét trong lòng anh ta liền bốc lên ngùn ngụt.


- Nếu cậu đã tức giận như thế, sao không trực tiếp giết chết con mèo và đứa nhỏ kia?


Giải Bẩm nói rất nhẹ nhàng, sự thật xác thực rất nhẹ nhàng, một con đại yêu căn bản không ngăn được lửa giận từ Lương Sâm, điểm này, Giải Bẩm rất rõ ràng.


Lương Sâm thở dài nói:


- Tôi sợ cô ấy tức giận.


- Anh đây là chuẩn bị làm cha dượng à?


Giải Bẩm đột nhiên cười nói.


- Cậu có ý gì?


Giải Bẩm lắc đầu nói:


- Nếu sâu trong nội tâm Phương Văn Hải đã cảm thấy mệt mỏi, hai năm mộng này cũng đến lúc nên tỉnh lại. Hơn nữa, trong những lúc Phương Văn Hải đi vào thế giới chuyện xưa, thực ra chính bản thân cậu cũng không muốn tiếp tục thay ông ta chống đỡ trận pháp để duy trì giấc mộng kia nữa, cho nên, cậu cố ý để tên nhóc thám tử kia đi điều tra về căn nhà này. Trên thực tế, chẳng qua chỉ là cho Phương Văn Hải một cái cớ, một lý do, một cơ hội để ông ta từ trong mộng tỉnh lại.


- Hiển nhiên, tên nhóc thám tử và đám bạn của cậu ta đang uy hiếp Phương Văn Hải, đoán chừng ông ta sẽ nhanh chóng thuận nước đẩy thuyền thức tỉnh, sau đó đại khai sát giới, có lẽ ý định ban đầu của cậu là muốn mượn tay tên nhóc thám tử và bạn bè của cậu ta để làm cho Phương Văn Hải tỉnh lại, sau đó cậu sẽ ra mặt ngăn “cơn tức khi mới ngủ dậy” của ông ta, thế nhưng hiện tại, tôi thấy cậu rõ ràng không muốn đi làm gì rồi.


- Tình yêu thật đúng là vĩ đại, nó khiến cho một người đàn ông vì một người phụ nữ mà giữ mình trong sạch đến tận bây giờ. Một giây trước vừa nhìn thấy con của người phụ nữ kia với kẻ khác, một giây sau liền chuẩn bị làm hiệp sĩ đổ vỏ, đi làm cha dượng rồi.


- Thế nhưng, sau khi Lệ Chi trở về, nếu cô ấy phát hiện ra tên nhóc thám tử kia đã chết, cậu cảm thấy mình còn có khả năng leo lên giường cô ấy ư?


Bịch!


Cả người Giải Bẩm từ trên không trung bị đập xuống, đập thẳng xuống mặt cỏ, thậm chí còn sâu xuống dưới đất mấy chục mét.


Anh ta đứng lên, lúc này Giải Bẩm đang đứng ở một khoảng trống, nơi này là đường tàu điện ngầm.


Ngay sau đó, một cái tay bóp lấy cổ Giải Bẩm, một lần nữa ấn anh ta xuống dưới mặt đất, vẻ mặt Lương Sâm bình tĩnh, chậm rãi hỏi:


- Vậy cậu nói xem, tôi nên làm gì bây giờ, nhìn một nhà ba người bọn họ chung sống vui vẻ ư?


Giải Bẩm cười nói:


- Tôi thật đúng là đồng tình với cậu.


Lương Sâm hít sâu một hơi, buông tay ra, Giải Bẩm đứng lên, vỗ bụi đất trên người mình.


- Sau khi người kia chết thì nói cho tôi biết một tiếng, cậu giúp tôi chú ý đến con mèo đó luôn, tôi không muốn sau khi người kia chết, một mình con mèo đó lại dẫn đứa nhỏ đi.


- Ha ha, cậu đã bắt đầu đảm nhiệm vai trò cha dượng rồi.


Giải Bẩm bất lực nói.


Lương Sâm xoay người nhìn Giải Bẩm, dáng vẻ lạnh lùng hay bình tĩnh trước đó đều không còn thấy đâu nữa, ngược lại, chỉ còn ấm áp.


- Cậu biết không, đổi một góc độ khác để suy nghĩ, chính bản thân mình lập tức có một đứa con trai, cảm giác đó, thật ra khá tốt.


- Vậy tại sao cậu không học theo Phương Văn Hải tạo ra một căn nhà, sau đó đắm chìm trong thế giới của mình?


- Bởi vì người một nhà Phương Văn Hải đều đã chết, mà Lệ Chi, cô ấy còn sống.


- Cô ấy thật sự có thể còn sống trở về ư?


- Tôi tin vào điều đó.


Lương Sâm đi đến máy bán hàng tự động của tàu điện ngầm, vừa cho tiền vào, vừa hỏi:


- Cậu uống gì?


- Café.


Vợ lão Phương đứng ở cửa ra vào nhìn thấy chồng mình bị gãy một tay, dáng vẻ của bà ta lạnh lùng, hơn nữa loại lạnh lùng này càng lúc càng sâu, giống như một chậu nước lạnh đang bắt đầu ngưng tụ thành đá.


Mập mạp nuốt nước bọt, vô thức lùi lại một bước, bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện của mập mạp cũng chính là thứ giúp anh ta lăn lộn trong giới thính giả, vào giờ phút này, anh ta nhạy bén phát giác ra được sự tình có chút chơi lớn rồi, anh ta thật sự hy vọng dự cảm lần này của mình là sai.


Một cái tay của Tô Bạch tiếp tục giữ lấy cánh tay phải của lão Phương, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vợ ông ta, một khi lão Phương bị hắn làm cho tàn phế hoặc giết chết, giấc mộng này hoàn toàn không diễn ra được nữa, Tô Bạch chính là lấy thứ này ra để uy hiếp vị bên trong kia.


- Các cậu đi theo tôi vào trong, tôi lấy cho các cậu.


Vợ lão Phương xoay người ra hiệu cho mập mạp và Tô Bạch đi theo mình vào trong.


- Ông có thể mang ra đây.


Tô Bạch nói.


Mập mạp dùng sức gật đầu, rất rõ ràng, đi vào căn nhà này, chẳng khác gì đi vào sân nhà của lão Phương, bọn họ đều đã đích thân trải nghiệm qua sự quỷ dị của căn nhà.


Vợ lão Phương thở dài, giống như đưa ra một quyết định khó khăn, dường như bất đắc dĩ, lại giống như bị ép buộc.


Mập mạp cắn răng nháy mắt ra hiệu cho Tô Bạch, ra hiệu chuyện này lớn rồi, người ta rõ ràng là dự định bị ép đi ra.


Nhưng Tô Bạch vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, vẻ mặt và động tác lúc này của vợ lão Phương khiến cho sự hưng phấn từ sâu trong đáy mắt Tô Bạch càng lúc càng nồng đậm.


Phía trên bầu trời, từng đợt mây đen kéo đến, giống như bị khí thế bên dưới dẫn dắt, đám mây đen thấp dần, thấp dần, dường như đã kéo thấp độ cao của bầu trời xuống.


Tô Bạch vẫn không nhúc nhích, mập mạp bắt đầu dao động, dường như bất kỳ lúc nào anh ta cũng chuẩn bị chạy trốn, thế nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tô Bạch khiến cho mập mạp cảm thấy hơi nghi ngờ, anh ta luôn cảm thấy Tô Bạch còn có lá bài tẩy.


Ngay sau đó, mập mạp không nhịn được nhỏ giọng hỏi:


- Làm sao bây giờ?


Tô Bạch lắc đầu nói:


- Tôi không biết.


“…” Mập mạp.


- Thế nhưng tôi biết hai vị ở trong phòng còn sốt ruột hơn chúng ta.


Mập mạp sửng sốt, anh ta bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, một khi lão Phương ở bên trong thật sự thức tỉnh, hòa thượng và Gia Thố ở trong nhà là những kẻ đứng mũi chịu sào, tốt xấu gì hai người bọn họ còn đứng bên ngoài nhà, hoàng đế không vội, thái giám gấp cái gì?


Sắc mặt của vợ lão Phương bắt đầu càng lúc càng dãn ra, đến sau cùng, gương mặt vợ lão Phương càng lúc càng mơ hồ, đây là đang thay đổi, từ một người phụ nữ biến thành hình tượng người đàn ông.


Chương 421

Bình Luận (0)
Comment