Chương 423
Đi Ra
“Trước đó tôi cảm thấy các người đi vào tống tiền, một tia hy vọng nào cũng không có, bây giờ chuẩn bị đấu chính diện, tôi còn sợ gì chứ?”
- Nhân tử điểu triêu, thiên bất tử vạn vạn niên, hơn nữa nhìn bộ dáng này, hai người tăng nhân bên trong nhà có rất nhiều thủ đoạn, chúng ta không phải không có cơ hội chiến thắng, lại thêm lần này đần độn Âu Mỹmê dây dưa đủ loại nhân quả, cũng không thể nói rõ ai đúng ai sai được, thực tế mà nói, đây là một mớ lộn xộn.
- Hiện tại chúng ta có cơ hội ra tay với một thính giả cường thế, trước mắt không nói đến quan hệ lợi ích, chỉ riêng cảm giác kích thích này đã mạnh hơn việc đánh liều tất cả.
(Nhân tử điểu triêu thiên bất tử vạn vạn niên: Ý của câu này chính là dũng cảm lấy mạng sống của mình ra đánh cuộc một lần, nếu mất mạng thì là một cái chết khí khái, còn nếu sống thì vang danh.)
Lúc này mập mạp đứng ở bên cạnh bĩu môi:
- Cười chết mất, rõ ràng là cậu nhìn thấy chân chính lão Phương dự định tỉnh dậy khỏi giấc mộng, sợ mình bị bắt đến tính sổ sách, bản thân cậu cũng rõ ràng chính mình không chạy thoát, cho nên dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, còn lôi ra nhiều lý do như thế, nếu cậu lấy một lý do ngu ngốc hơn, có lẽ tôi còn tin, nhưng cậu nói như thế, tôi không tin, chẳng khác gì tôi vừa nói mình sợ nửa đời sau sống trong cảm giác lương tâm bất an, cho nên mới cố ý đi theo A Bạch tống tiền.
Vào lúc này vợ chồng lão Phương và con cái ông ta đều bị phong ấn, trong bốn con rối này đều tồn tại một phần thần thức của lão Phương, cứ như thế, chẳng khác nào làm cho chân thật lão Phương bị suy yếu rất nhiều, nhưng rốt cuộc ông ta mạnh đến mức nào, không ai nắm chắc.
Giống như một người trưởng thành, cho dù bị cắt đứt hai tay, anh ta vẫn có thể dễ dàng dùng chân của mình để giết chết đám sâu kiến.
Đúng lúc này, ở trên tất cả các cửa sổ trong căn nhà đều phản chiếu ra một gương mặt, một gương mặt thuộc về lão Phương, gương mặt ông ta rất tang thương, nhưng cũng rất âm trầm, dáng vẻ thâm thù đại hận, dường như cả thế giới này đều mắc nợ ông ta.
- Các người, đừng ai nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này!
Tường bao xung quanh căn nhà bắt đầu sụp đổ, hóa thành một mảnh tro bụi, thế nhưng một giây sau, nó lại một lần nữa ngưng tụ ở phía xa xôi, phạm vi của căn nhà này cũng theo đó mà mở rộng ra, đem ba người Tô Bạch, Tiểu Lâm và mập mạp vây lại trong phạm vi của căn nhà.
- Chúng ta đi vào bên trong căn nhà rồi hả?
Mập mạp có chút không biết nói gì:
- Lão Phương này thật đúng là không giảng đạo lý, trực tiếp mở rộng phạm vi của tường bao, kéo người ta tiến vào làm khách trong nhà mình.
Khoảng 15 phút sau, một bóng người dần dần ngưng tụ trong sân, xuất hiện ở trước mắt ba người Tô Bạch.
Tô Bạch hơi nới lỏng cổ áo, đồng thời lấy hai thanh địa ngục hỏa shotgun ở trong áo khoác ra, hiện tại lão Phương đang ở trong trạng thái linh hồn, đúng lúc bị địa ngục hỏa shotgun của hắn khắc chế.
Bóng đen trực tiếp quét đến, mang theo một loại khí thế một đi không trở lại, hiển nhiên cho dù mọi con rối đều bị phong ấn, dù cho ngay cả chính mình cũng theo đó mà bị suy yếu đi rất nhiều, lão Phương vẫn không chút nào lo lắng, đây là tâm thái của một thính giả cường đại, cũng như thuộc về tiền vốn của ông ta.
Chẳng qua Tô Bạch đã từng nhìn thấy cảnh tượng lão quái nhân người thường dùng độc hố thính giả da đen, sau đó lại dùng họng súng bắn nát đầu anh ta, nói thật lòng, từ giây phút đó trở đi, ở trong lòng Tô Bạch, sự thần thánh hóa và bất khả chiến bại của thính giả đã hoàn toàn tan vỡ.
Khoảng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, vốn dĩ hắn dự định đợi sau khi giải quyết xong chuyện của lão Phương, bản thân hắn sẽ đến chỗ ở của quái nhân khoa học kia để xem thử một chút, lần trước cậu bé mặc váy đỏ có ý tốt đưa cho hắn một chiếc chìa khóa từ, trên đó có tên chung cư và số phòng, thế nhưng sau cùng cậu bé đó lại bị Cát Tường tiêu diệt, điều đó khiến trong một thời gian dài, Tô Bạch không có bao nhiêu hứng thú với việc này.
Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là lần này Tô Bạch cần phải sống sót.
Mập mạp và Tiểu Lâm liếc thoáng qua nhau, trước đó bọn họ lục đục với nhau là chuyện quá khứ, bây giờ đã chính diện chiến đấu, làm như thế nào để chiến đấu? Dù sao cũng cần đưa ra một trình tự, mập mạp và Tiểu Lâm đều đã được chứng kiến uy lực của địa ngục hỏa shotgun, chính Tiểu Lâm đã từng lấy thân mình “thử” qua. Tuy hiện tại về mặt thực lực, trong số bọn họ không ai vượt qua được lão Phương lúc ở trạng thái đỉnh phong, thế nhưng về mặt kinh nghiệm chiến đấu, bọn họ không quá rơi xuống thế hạ phong.
Tiểu Lâm khoanh tay trước ngực, từng vòng, từng vòng quỷ mị theo đó xuất hiện, đồng thời, ở chỗ giữa trán Tiểu Lâm nứt ra, xuất hiện một vệt máu, theo sau đó, tia máu tươi phun ra, ở giữa không trung ngưng tụ ra một huyết mị, nhìn thoáng qua, dáng vẻ của huyết mị này giống như một con rắn, nhưng lại mọc ra một đôi cánh hình sợi dài, tản ra khí tức dơ bẩn.
Lúc nhìn thấy huyết mị xuất hiện, trong mắt mập mạp dần dần hiện lên sự tham lam, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đây là đồ tốt, chẳng qua mập mạp hiểu rõ lúc này không phải là thời điểm hố lẫn nhau, anh ta lập tức vỗ lên chiếc la bàn đang cầm trong tay, ba thanh kiếm gỗ màu xanh phóng ra, xoay quanh ba người.
Tô Bạch đứng ở sau lưng mập mạp và Tiểu Lâm, hoặc nói đúng hơn, mập mạp và Tiểu Lâm cố ý đứng ở phía trước, đồng thời để Tô Bạch ở phía sau lưng. Ngay tại thời điểm Tô Bạch móc ra hai khẩu súng địa ngục hỏa shotgun, hai người bọn họ đều vô thức đem Tô Bạch bảo vệ, để Tô Bạch đứng ở sau phụ trách công kích. Tuy lão Phương chỉ có một mình, thế nhưng ông ta rất cường đại, đây là chuyện trong lòng ba người đều biết rõ, cho nên mới cần dùng phương thức phân công đoàn đội để đi ứng chiến.
Bóng đen mạnh mẽ lao đến, mang theo sự cao ngạo và khinh thường.
Phải biết rằng, một bộ phận sức mạnh thần thức của lão Phương đang bị phong ấn bên trong người bốn con rối, ngoài ra còn có một phần lớn đang ở bên trong nhà giằng co với hai tăng nhân, bây giờ ông ta tách ra để đi tiến hành công kích với ba người Tô Bạch, nếu tính toán đâu ra đây thì nó rơi vào khoảng hai, ba phần mười thực lực, đương nhiên đây là lấy thực lực của lão Phương ở thời kỳ đỉnh phong.
Nhưng ông ta vẫn “chính trực” như cũ, không coi ai ra gì.
Giống như người đàn ông da đen đã chết đi kia, cũng giống như trước đó Lan Lâm luôn miệng nói “con kiến hôi”, có lẽ bọn họ thật sự là cùng một loại người, loại người này luôn miệt thị với các sinh mệnh khác, điều đó đã dung nhập vào sâu trong xương tủy bọn họ.
Chẳng qua, người da đen bị người bình thường giết chết, Lan Lâm bị chính bản thân mình dọa chết, dường như, bọn họ đều không có kết cục tốt.