Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 445 - Chương 445 Định Cư

Chương 445

Định Cư


Gia Thố nhìn Tô Bạch rồi khẽ gật đầu, ra hiệu những lời mập mạp nói là đúng sự thật, đồng thời, anh ta chỉ vào những vật này rồi lên tiếng:


- Phương Văn Hải là một người hồn tu, ngay cả cơ thể của chính mình, ông ta đều có thể từ bỏ, điều này đủ để thấy được, ông ta không dựa vào ngoại vật, điều này cũng khiến cho “tài sản” bên cạnh ông ta ít đến mức thương cảm, hẳn là ông ta đã dùng phần lớn tư nguyên của mình để thăng cấp linh hồn.


Đối với chuyện này, Tô Bạch không quá thất vọng.


- Chẳng qua trên thực tế, căn nhà kia mới chính là bảo bối lớn nhất.


Mập mạp liếm môi một cái:


- Căn nhà này hẳn là không phải do một mình Phương Văn Hải xây dựng lên, lúc thăm dò căn nhà kia, tôi đã phát hiện ra rất nhiều chi tiết khác nhau, hẳn là ban đầu có rất nhiều thính giả cùng một chỗ cống hiến lực lượng để kiến tạo lên, hiện tại Phương Văn Hải đã đi đời nhà ma, căn nhà này chính là vật vô chủ, tôi tính rồi, tôi không trở về Thành Đô nữa, định cư ở ngay căn nhà đó. Một nhà lão Phương đã được tôi siêu độ, hiện tại nơi đó cũng không có quỷ nữa, rất thích hợp cho tôi ở lại.


Tô Bạch cười nói.


- Anh vui thì ở lại đó đi, chỗ tôi có trẻ con, vẫn không nên đến đó thì hơn.


Nói gì thì nói, ngôi nhà kia nằm ở vị trí âm mạch xuyên qua, cho dù tiểu gia hỏa có là linh đồng đi chăng nữa, Tô Bạch cũng rất rõ ràng, nếu như hắn dẫn theo tiểu gia hỏa đến căn nhà đó, buổi tối tiểu gia hỏa tỉnh dậy, rất có thể sẽ nhìn thấy quỷ đi qua phòng.


- Tôi cũng sẽ ở lại đây.


Lúc này, Gia Thố cũng lên tiếng.


Xem ra, mập mạp dự định cùng Gia Thố làm hàng xóm, không, nói chính xác là ở chung.


Lúc này hòa thượng mím môi, nhìn thấy những người còn lại không nói gì nữa, hòa thượng mới lên tiếng:


- Bần tăng phải lập tức rời đi một chút, về Tây An.


- Hòa thượng, có chuyện gì xảy ra sao?


Mập mạp hỏi.


Hòa thượng khẽ gật đầu:


- Ngôi chùa mà bần tăng xuất gia, hiện tại đã biến mất.


Những lời này, có lẽ người bình thường rất khó có thể hoàn toàn lý giải, nhưng người ở chỗ này đều ngay lập tức hiểu được tầng ý tứ sâu xa, ngôi chùa kia biến mất không thấy đâu nữa, rất có thể là đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên bị Phát Thanh Khủng Bố sửa lại.


- Nơi đó được xem như là ngôi nhà thứ hai của bần tăng, bần tăng cần phải về đó một chuyến.


Hòa thượng rất chân thành nói:


- Bên kia, hẳn là đã xảy ra một số chuyện rồi.


Hòa thượng lấy điện thoại di động ra.


- Lúc mới bắt đầu, bần tăng phát hiện mấy group trên wechat của ngôi chùa đó biến mất không thấy đâu nữa, sau đó bần tăng thử liên lạc với mấy sư huynh, sư đệ còn ở lại trong chùa, kết quả ngay cả một người cùng không liên lạc được. Ngay sau đó bần tăng lại liên hệ với mấy người đồng môn đã hoàn tục ra ngoài làm ăn, nhận được đáp án là bọn họ hoàn toàn không biết chùa Tuyên Vân là cái gì.


Những manh mối này đã cơ bản có thể xác định được ngôi chùa Tuyên Vân trong miệng hòa thượng đã bị biến mất rồi.


Trên thực tế, hòa thượng nói chuyện này ở trước mặt mọi người là có ý tứ khác, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ ràng. Trong số những người ở đây, không ai là kẻ ngu, ngược lại đều là một đám nhân tinh, không phải ý tứ của hòa thượng là, nhà tôi xảy ra chuyện, người nào trong số các cậu đi cùng tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ư?


Kết quả, mập mạp cười ha hả, không có nói tiếp, mặt Gia Thố không thay đổi, đứng nguyên tại chỗ, giống hệt như trước đó. Tô Bạch thì vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, chẳng qua Tô Bạch quả thật là người bình tĩnh nhất, bởi vì cho dù hắn muốn cử động, cũng không cử động được. Hắn nên an tâm ngồi một chỗ để chờ đến thế giới chuyện xưa tiếp theo, Phát Thanh Khủng Bố khôi phục lại năng lực tự do hành động cho mình.


Khóe miệng hòa thượng lộ ra một nụ cười:


- Tô Bạch, trong nhà cậu có thức ăn không?


- Có.


Tô Bạch nhớ rõ hôm nay lúc Huân Nhi đến đã mua rất nhiều thức ăn để trong tủ lạnh.


- Để bần tăng nấu cho mọi người một bữa cơm chay.


Hòa thượng nói xong liền đi đến nhà bếp.


Mập mạp cười, nháy mắt ra hiệu với Tô Bạch và Gia Thố, ý tứ rất đơn giản, nhìn xem, hòa thượng thế mà cũng gặp phải lúc lúng túng.


Hòa thượng là một người có lòng dạ rất sâu, đây là chuyện mà trong lòng mọi người đều biết, đứng từ góc độ của Tô Bạch mà nói, cho dù cơ thể hắn không bị thương tổn, tình trạng sức khỏe không vấn đề gì, đoán chừng hắn cũng không muốn đi theo hòa thượng trở về Tây An.


Khả năng đây chính là điểm khác nhau giữa Tô Bạch và hòa thượng, một cuộc điện thoại qua wechat của Tô Bạch, Gia Thố, mập mạp và hòa thượng đều đến, bởi vì bọn họ rõ ràng, đối với chuyện như thế này, Tô Bạch không đến mức chôn sống bọn họ, nếu Tô Bạch đã gọi người đến, ít nhất Tô Bạch sẽ không làm mấy chuyện âm hiểm ngáng chân gì đó. Có thể gọi đây là mị lực nhân cách của Tô đại thiếu gia, bởi vì hình tượng bệnh tâm thần của Tô Bạch khiến cho người ta cảm thấy đau đầu đối với hành vi ngẫu nhiên không bình thường của hắn, nhưng thực sự không cần quá lo lắng về chuyện Tô Bạch bỗng nhiên đâm người một dao trong điều kiện tiên quyết là đã hình thành kế ước.


Nhưng hòa thượng lại không giống thế, hòa thượng là một tên gia hỏa âm hiểm đến tận trong xương tủy, có thể hố, anh ta liền hố, có thể tính toán, anh ta liền tính toán, cùng tổ đội với hòa thượng đi làm chuyện gì đó, thật sự rất mệt mỏi, không nói đến việc phải đề phòng nguy hiểm ở bên ngoài, còn cần phải phòng bị nguy hiểm ở bên trong.


Tô Bạch mở máy tính ra, bắt đầu tìm tòi một số tin tức.


- Trước đó hòa thượng có nói tên ngôi chùa kia là Tuyên Vân, tôi nhớ được nó rất nổi danh, lúc tôi đến Tây An du lịch đã từng đi qua nơi đó, nơi đó còn thú vị hơn tháp Đại Nhạn nhiều.


Ngay sau đó, Tô Bạch lắc đầu:


- Quả nhiên bây giờ trên internet đã không còn tin tức nào nữa.


Mập mạp đi đến, ngồi xuống bên bàn làm việc của Tô Bạch:


- Chúng ta không nói đến ngôi chùa đó nữa, chuyện này để bản thân hòa thượng trở về dọn dẹp, sáng mai tôi và Gia Thố đi mua sắm một số đồ dùng hàng ngày, cần mượn xe cậu để dùng, dù sao bây giờ cậu cũng đâu lái xe được.


Từ trong ngăn kéo, Tô Bạch lấy ra chìa khóa xe, trực tiếp ném cho mập mạp.


Mập mạp có chút tiếc hận nói:


- Con mẹ nó, nếu cậu không lên cơn điên làm mấy chuyện kia, hiện tại thứ mà tôi mượn được hẳn phải là chiếc xe đua tốt nhất, chậc chậc.


Lúc này Gia Thố cũng đi đến nhìn thoáng qua màn hình.


Ngay sau đó, Gia Thố lấy điện thoại di động của mình ra nhìn một chút rồi nói:


- Chuyện bên Tây An không đơn giản, lúc trước tôi đã từng từ Tứ Xuyên qua mấy ngôi chùa cổ ở Tây An để bái phỏng, cũng kết giao với hai người bản địa, còn kết bạn trên wechat, nhưng vừa rồi tôi nhắn tin cho bọn họ, đến tận bây giờ, bọn họ còn chưa trả lời tôi.


- Có khả năng người ta đang “gõ đại bối”, cho nên không rảnh trả lời cậu thì sao?


Mập mạp nói.


Gia Thố nhíu mày:


- Gõ đại bối? Đó là ý gì?


- Chính là việc tốt để bảo vệ sức khỏe.


Dáng vẻ mập mạp giống như đang nói, cậu hiểu mà.


Gõ đại bối: 敲大背 nghĩa mặt chữ là dịch vụ xoa bóp, mát xa phần lưng, sau này thì còn mở rộng nghĩa chỉ cung cấp dịch vụ sắc tình.


Chương 445

Bình Luận (0)
Comment