Chương 446
Mập Mạp Nổi Giận
Gia Thố lắc đầu:
- Không có khả năng đó, hai người kia, một người trong đó, mỗi ngày đều sẽ đăng một lời cầu nguyện trong Phật giáo lên vòng bạn bè, một người khác là vì ghi chép những khoảnh khắc trưởng thành của con gái, mỗi ngày đều đăng một bức ảnh chụp của con gái mình, thói quen này đã kéo dài nhiều năm, thế nhưng, bắt đầu từ ba hôm trước, bọn họ đã mấy ngày liên tục không đăng lên vòng bạn bè, lại liên hệ với chuyện hòa thượng Thất Luật vừa nói đến, ngôi chùa Tuyên Vân mà anh ta xuất gia cũng không thấy đâu nữa, hẳn là có liên quan đến lần rối ren này, hơn nữa còn rất sâu.
Tô Bạch đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hắn tìm một dãy số điện thoại đã lưu trong máy, trên thực thế đó là một địa chỉ của một trang web, link của một forum. Lúc trước không biết là vì nguyên nhân gì mà tin tức của hắn bị tiết lộ ra ngoài, người ta còn chủ động tìm đến hắn để nói về chuyện diễn đàn.
Sau khi đi vào diễn đàn, Tô Bạch phát hiện ra diễn đàn này thế mà còn chia thành từng khu vực nhỏ, bao gồm cả Hongkong, Ma cao và Đài Loan, mỗi tỉnh thành của Trung Quốc đều có khu vực riêng của mình, Tô Bạch click vào Tây An của Thiểm Tây.
Các bài đăng ở đây không được cập nhật liên tục cho lắm, bởi vì cho dù thính giả không có chuyện gì làm đi chăng nữa, cũng không đến mức nhàm chán đến nơi này để viết bài thăng cấp, nhưng hôm nay các chủ đề trong mục Thiểm Tây rất sinh động, phóng tầm mắt nhìn lại, 50 bài viết đầu tiên đều mới được tạo ra trong hôm nay.
Topic đầu tiên: “Con mẹ nó, thính giả bên phía Thiểm Tây sao thế? Bị chết gần hết rồi à? Còn thính giả nào ở Thiểm Tây còn sống không?”
Phía bên dưới, phần lớn đều là chủ đề tương tự, hẳn là không phải của thính giả Thiểm Tây viết, hoàn toàn bị thính giả ở các tỉnh thành khác oanh tạc.
- Sự tình lần này thật sự nghiêm trọng, tôi không thấy thính giả bản địa của Thiểm Tây đến viết bài nói rõ tình hình.
Tô Bạch châm một điếu thuốc lá, nói.
- Bên kia hẳn là đã xảy ra chuyện lớn, bây giờ nhìn lại, việc thính giả ở Thiểm Tây bỏ mình không phải là hiện tượng cá biệt, tôi đoán chừng, nếu như không chấm dứt được việc này, nó sẽ lan đến trên người các thính giả khác ngoài tỉnh Thiểm Tây.
- Đây là chuyện lớn rồi.
Mập mạp cầm một quả táo, vừa ăn, vừa đi đến nói.
- Nếu như để tôi nói, hòa thượng không nên tự mình trở về, quá nguy hiểm, dễ dàng nhận thấy, chuyện này đã nghiêm trọng đến mức không phải loại tôm nhỏ như chúng ta nên tham gia, hơn nữa còn không thấy được lợi ích gì, người nào lại ngu ngốc đến mức chạy đến đó vào lúc này chứ.
Lúc này hòa thượng đeo tạp dề đi ra, nhìn thoáng qua mập mạp, mập mạp nghiêng đầu sang chỗ khác, coi như chính mình không nói gì.
Hòa thượng đặt một chuỗi phật châu trên mặt đất, sau đó cũng thả chiếc áo cà sa xuống mặt đất, ngay sau đó hòa thượng nhìn thoáng qua Tô Bạch, anh ta biết Tô Bạch đã đánh mất năng lực hành động, cho nên cũng chỉ đặt xuống hai thứ đó, nghiêm túc nói.
- Chùa Tuyên Vân là nhà của bần tăng, cũng là căn của bần tăng, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, bần tăng đều phải trở về đó nhìn xem, áo cà sa là đưa cho Gia Thố, phật châu là đưa cho mập mạp, chỉ cần các người đi theo bần tăng trở về Tây An, giúp bần tăng tìm tới chùa Tuyên Vân, mặt khác, bần tăng cũng đưa ra lời hứa hẹn, lúc chân chính gặp được nguy hiểm, đại khái các người có thể tự mình rời đi trước.
Gia Thố sửng sốt một lúc, anh ta không nghĩ đến hòa thượng lại kiên quyết như thế.
Mập mạp thì nhổ miếng táo trong miệng ra, giận dữ nói:
- Con mẹ nó, hòa thượng, anh coi Trương Bát Nhất tôi là người như thế nào, tôi là loại người nhìn thấy nhà bạn bè gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn sao!
- Anh thế mà còn cầm những thứ này ra, anh có ý gì!
- Anh xem thường Trương Bát Nhất tôi đúng không?
- Chẳng lẽ anh không đưa những thứ này ra, Trương Bát Nhất tôi không đi theo anh về nhà xem tình hình ư?
- Hòa thượng, tôi cảnh cáo anh, anh đừng coi thường người khác.
Một bên không ngừng nói ra những lời đường đường chính chính, một bên vội vàng đi qua nắm lấy phật châu trong tay.
Tay nghề bếp núc của hòa thượng, Tô Bạch còn chưa được nếm thử, ở trong ấn tượng của Tô Bạch, tuy hòa thượng không đến mức cực đoan như những tăng sư khổ hạnh kia, nhưng đối với phương diện chi phí ăn mặc, hòa thượng vẫn luôn đơn giản và không khoa trương, đối với hòa thượng mà nói, những thứ đó không có bao nhiêu lực hấp dẫn.
Chẳng qua thức ăn chay mà hòa thượng nấu, hương vị quả thực không tồi, cho dù là tuýp người không thịt không vui như mập mạp đều ăn rất vui sướng.
Bốn người tập trung ăn cơm trên bàn làm việc của Tô Bạch, bầu không khí không tồi lắm, mập mạp cầm lấy phật châu của hòa thượng trước, Gia Thố cũng thuận thế lấy áo cà sa của hòa thượng, xem như hai người đã đồng ý theo hòa thượng trở về Tây An nhìn một chút, hòa thượng không cho Tô Bạch cơ hội lựa chọn, bởi vì Tô Bạch không có vốn để lựa chọn, biết rõ tình hình bên Tây An khá quái dị, bọn họ không thể cầm theo cáng cứu thương dẫn Tô Bạch đi cùng, đây đâu phải là đi dã ngoại, đương nhiên, chính bản thân Tô Bạch cũng không vui vẻ đi lội vũng nước đục này.
Một bữa cơm kết thúc, Gia Thố phụ trách thu dọn bát đũa, mập mạp gác chân ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại di động, hòa thượng thì mượn máy tính của Tô Bạch để mua vé máy bay và tìm kiếm một số manh mối khác về Tây An.
Đây là thời đại của internet, có rất nhiều những chi tiết nhỏ trong thế giới hiện thực đều có thể từ trên internet tìm thấy, Tô Bạch ngồi vào ghế làm việc, dịch ghế đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ, trời đã tối, mặt trăng bị mây đen che khuất khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tô Bạch vang lên, hắn cầm di động lên, phát hiện là một tin nhắn trên wechat, nhưng sau khi nhấn vào, đồng tử của Tô Bạch bỗng nhiên co rụt lại, tin nhắn này từ nick wechat chung Kongbu66, lại không phải là tin nhắn từ riêng của nick chung này, cho thấy nhân viên quản lý đã sử dụng quyền hạn của mình để gửi tin cho hắn.
Điều này không khỏi khiến cho Tô Bạch nhớ lại lúc Lệ Chi mới liên hệ với hắn, cô ta chính là dùng loại phương thức này, có lẽ cường giả ở cấp bậc đại năng có quyền hạn nhất định, thông qua nick chung để làm một số việc.
Thế nhưng, người này là ai.
Đối phương không giống như Lệ Chi lúc trước trực tiếp cho Tô Bạch nhìn thấy tên wechat, xuất hiện ở trước mắt Tô Bạch chính là “nhân viên quản lý ẩn”, hẳn là đối phương không nguyện ý để cho hắn biết rõ thân phận.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản.
Đến từ ủy thác của thính giả:
“Ở khu A12 của bãi đậu xe có một chiếc túi, bên trong đó có để một gốc linh dược có thể khiến cho thương thế của cậu nhanh chóng phục hồi được như cũ, đây là tiền đặt cọc, nếu như cậu nguyện ý tiếp nhận lời ủy thác của chúng tôi, cậu có thể cầm gốc linh dược này đi.
Ủy thác của chúng tôi rất đơn giản, bên Tây An xảy ra một số chuyện, chúng tôi nhờ cậu đến đó điều tra qua, không yêu cầu điều tra ra được kết quả cụ thể, chỉ cần cậu có thể làm hết sức mình theo số trời, đừng quá mức qua loa. Sau khi xong việc, chúng tôi sẽ dành cho cậu quyền hạn chi phối 1000 điểm cốt truyện.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Bạch bất động thanh sắc lướt di động, tiếp tục ngây người nhìn cửa sổ, biểu hiện này của hắn tự nhiên hơn Tiểu Lâm nhiều.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Bạch chợt nhớ đến, hình như mình còn chưa hỏi xem rốt cuộc Tiểu Lâm đã chết hay chưa, đám người mập mạp cũng quên nói với hắn chuyện này.
Lúc này, hắn không để ý đến tin nhắn trên wechat, hỏi:
- Đúng rồi, Tiểu Lâm chết chưa?