Chương 447
Phát Thanh Khủng Bố Lại Đến
Mập mạp sửng sốt, gãi đầu:
- Trước đó tôi chưa nói cho cậu biết à?
Tô Bạch lắc đầu.
- Đoán chừng không chết.
Mập mạp có chút đáng tiếc nói:
- Hẳn là cậu ta đã chạy thoát rồi, chúng tôi tìm thấy một phần thi thể của cậu ta ở trong phòng khách, giống như là cứ thế bị no bể bụng, thế nhưng hòa thượng nói tốc độ phân hủy của thi thể Tiểu Lâm quá nhanh, có lẽ là linh hồn đã tìm biện pháp rời đi.
Lúc này hòa thượng nói tiếp lời mập mạp:
- Lần này xem như cậu ta đã mất hết tất cả tiền vốn, tình trạng còn thảm hơn Tô Bạch cậu, cậu là huyết thống bị hao tổn, chờ đến khi thế giới chuyện xưa tiếp theo bắt đầu, Phát Thanh Khủng Bố sẽ tu bổ thân thể của cậu. Trên thực tế thực lực của cậu không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhiều nhất là sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển huyết thống của cậu trong tương lai, thế nhưng Tiểu Lâm xem như đã hoàn toàn vứt bỏ tất cả chỉ vì muốn thoát thân, nói cách khác, sau khi cậu ta chạy đi, chờ đến khi thế giới chuyện xưa tiếp theo bắt đầu, thực lực của Tiểu Lâm cùng lắm chỉ tương đương với thính giả có mức độ hoàn thành nhiệm vụ là 3, cậu ta đã mất đi năng lực uy hiếp với chúng ta, đương nhiên, sau này, nếu như có cơ hội gặp lại, thuận tay giải quyết cậu ta.
Nghe hòa thượng nói, Tô Bạch khẽ gật đầu:
Trên thực tế, bốn người ở đây không có bao nhiêu hận ý với Tiểu Lâm, bởi vì Tiểu Lâm âm mưu dùng móng tay quỷ để hấp dẫn Tô Bạch tiến vào phạm vi của Phương Văn Hải, ngay từ đầu, sơ hở này đã bị hòa thượng và mập mạp nhìn thấu, cho nên tuy Tiểu Lâm vẫn luôn lừa gạt mọi người, thể nhưng chẳng phải bọn họ đang dùng một loại tâm thái giống như nhìn khỉ làm xiếc để theo dõi hành động của anh ta ư?
Sau cùng, Phương Văn Hải bị bốn người bọn họ tiêu diệt, trong đó Tiểu Lâm là người có công lớn, có lẽ điều tiếc nuối duy nhất là thu hoạch sau khi tiêu diệt Phương Văn Hải kém hơn những gì bọn họ dự đoán rất nhiều.
Tô Bạch không có đem chuyện tin nhắn trên wechat nói ra, mà chính là nhìn Gia Thố:
- Anh giúp tôi vào phòng, buổi tối hôm nay các người nghỉ ngơi nay ở chỗ này, ngày mai lại khởi hành, đúng không?
- Bần tăng mua vé vào ngày mai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trưa mai máy bay sẽ hạ cánh ở sân bay Hàm Dương.
- Chúc các anh thuận buồm xuôi gió.
Gia Thố đẩy Tô Bạch đi vào bên trong phòng ngủ, Tô Bạch rất khó khăn mới có thể nằm xuống giường, tiểu gia hỏa ngồi ở bên cạnh Tô Bạch chơi xếp gỗ, Cát Tường ghé vào bên bệ cửa sổ.
- Qua mấy ngày nữa, hẳn là anh có thể hơi khôi phục lại một số năng lực tự gánh vác, nhưng cũng đừng ở bên ngoài đi loạn, đợi ở trong nhà, chờ thế giới chuyện xưa tiếp theo bắt đầu, ít nhất ở đây cũng có con mèo này bảo vệ an toàn cho anh.
Gia Thố có lòng tốt nhắc nhở.
Tô Bạch cười nói: - Tôi biết.
- Ừ, tôi nên ra ngoài.
Gia Thố rời khỏi phòng ngủ, đi đến văn phòng, tiếp tục cùng đám người mập mạp và hòa thượng thảo luận về chuyến đi.
Tô Bạch tựa vào đầu giường, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn tự mình chơi, cậu bé biết hiện tại sức khỏe của Tô Bạch không tốt, cho nên không đến làm phiền hắn.
Nhìn thấy tiểu gia hỏa tuyệt đối không làm ầm ĩ, lòng Tô Bạch thật sự vui vẻ, nuôi con trai ngoan ngoãn như thế, hắn còn có gì không vừa lòng.
Chuyện tin nhắn trên wechat, Tô Bạch không định để ý đến, trên trời không tự dưng rơi một miếng bánh có nhân xuống, Tô Bạch cũng không nguyện ý nhảy vào tiết tấu mà đối phương đã sớm sắp xếp xong cho mình.
Nếu đối phương đã bày ra tư thái thần bí, Tô Bạch hắn dứt khoát không đi.
Đúng lúc này, Sở Triệu gọi điện thoại đến, Tô Bạch nghe máy.
- Alo, Tô Bạch hả, tôi nói cho cậu biết một chuyện.
Hẳn là Sở Triệu đang ăn cơm, trong miệng nói không được rõ ràng, còn có cả tiếng nhai nuốt.
- Nói đi.
Tô Bạch chuyển sang tư thế nằm.
- Ở trong thế giới chuyện xưa lần trước, tôi có quen biết với một thính giả, đương nhiên tên kia kém hơn cậu rất nhiều, chẳng qua anh ta nói với tôi, bây giờ anh ta đang ở bên Tây An, anh ta tìm được một thứ rất thú vị, hỏi tôi có hứng thú đi khai quật không.
Giọng nói của Sở Triệu rất hưng phấn, mang theo một loại cảm xúc nóng lòng muốn thử, hiển nhiên, chính bản thân Sở Triệu cũng rất rõ ràng tầm quan trọng của kỳ ngộ trong thế giới hiện thực. Lúc trước, khi Tô Bạch vẫn còn là một người thực tập nhỏ bé, hắn đã từng tham dự nhiều hoạt động như thế, theo hòa thượng hoặc là mập mạp đi làm.
Thế nhưng, lúc Tô Bạch từ chỗ Sở Triệu nghe được hai chữ Tây An, lông mày hắn không khỏi nhíu lại.
Hiện tại đối với người bình thường mà nói, Tây An vẫn là một cổ trấn, có những di tích lịch sử như bảo tàng Binh Mã Dũng, Hoa Thanh Cung, là khu du lịch thắng cảnh, thế nhưng đối với thính giả mà nói, nơi đó là cấm địa, là một nơi giống như phần mộ thuộc về thính giả.
- Sở Triệu, cậu có thể suy nghĩ thêm một chút.
- Không sao, tôi biết có thể sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng cơ hội lần này, tôi không muốn từ bỏ, tôi chính là muốn nói cho cậu biết một chút, giọng nói của cậu có vẻ suy yếu, xảy ra chuyện gì thế?
- Bị thương nhẹ.
- Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.
Sở Triệu cúp máy, Tô Bạch hơi xuất thần nhìn di động.
Vào lúc này, wechat trong di động lại sáng lên, là Huân Nhi gửi tin nhắn đến cho hắn. Tô Bạch mở ra, là một bức ảnh giống như thông báo, bên dưới còn có tin nhắn do Huân Nhi viết, đại khái cô ta lại một lần nữa được sắp xếp làm việc ở trong chính phủ, thế nhưng phải đến Tây An tham dự một lần huấn luyện, khoảng 5 ngày sau mới có thể trở về, đồng thời Huân Nhi nói đã giúp Tô Bạch tìm một bảo mẫu đáng tin, sáng mai sẽ đến.
Huân Nhi, Sở Triệu.
Tô Bạch khẽ liếm môi của mình.
Tất cả mọi thứ, nếu như quá trùng hợp, như vậy không phải là trùng hợp, đó là một loại tất nhiên.
Hiển nhiên, người thông qua nick wechat chung để nhắn tin cho hắn, đoán chừng cũng dự đoán được bản thân hắn không muốn đi Tây An, không nguyện ý tiếp nhận ủy thác này, cho nên người ta tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực), bắt đầu thông qua những người bên cạnh hắn, tạo áp lực cho hắn.
Tô Bạch mở tin nhắn trên wechat lúc trước ra, nhắn lại mấy chữ:
“Tôi … tổ tiên nhà ngươi.”
Ở chỗ này là một động từ.
- Xem ra cậu ta vẫn không muốn đi, cho dù chúng ta dựa vào mạng lưới quan hệ của mình, thúc đẩy hai người bạn tốt ở trong thế giới hiện thực của cậu ta tới Tây An, cũng hoàn toàn không có cách nào đả động đến cậu ta, tính cách và tâm lý của cậu ta có chút kỳ quái, cậu cứng rắn muốn uy hiếp cậu ta, ngược lại, cậu ta sẽ không tiếc bất kỳ giá nào đối ngược lại với cậu.
Giải Bẩm nhìn tin nhắn trả lời trong điện thoại, nói.
Lương Sâm khẽ gật đầu:
- Người có tính cách như thế, vậy mà có thể sống đến bây giờ, thật sự thú vị, cậu ta nhắn lại cái gì?
- Một câu thô tục.
Giải Bẩm nói.
- Nhìn thái độ của cậu ta, là tình nguyện để hai người bạn của mình bị hố chết ở Tây An cũng sẽ không đi, đơn giản là vì tức giận chúng ta.
- Thú vị.
Lương Sâm vươn vai:
- Vậy chúng ta không có biện pháp gì rồi, cũng không thể để cậu tự mình ra mặt đưa cậu ta đến Tây An.
Sau khi nói xong câu đó, Lương Sâm còn chưa vươn vai xong, bỗng nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, vẻ mặt lộ ra khủng hoảng, hai tay vô thức nắm lấy bàn chân, cả người không khống chế nổi run rẩy, giống như một con chuột bạch bị nhốt trong lồng nhìn thấy nhân viên làm thí nghiệm đi vào.
Giải Bẩm có chút không biết làm sao, lúc này Lương Sâm vô cùng chật vật, anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Sâm. Không nên xuất hiện loại tâm trạng và biểu tình này trên người Lương Sâm, vĩnh viễn không.
- Sao thế?
Giải Bẩm hỏi.
- Nó… Nó… Nó đến…
Thậm chí, Lương Sâm bắt đầu nói chuyện không mạch lạc, trong hai mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn, nếu như có Tô Bạch ở đây, nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt này của Lương Sâm, hắn rất nhanh sẽ liên hệ đến dáng vẻ trước khi tự sát của Lan Lâm và Lương Sâm lúc này vào cùng một chỗ, thật đúng là… Giống nhau một cách kinh người!
- Ai?
Giải Bẩm nhìn xung quanh.
- Phát Thanh… Khủng Bố…. Phát Thanh…