Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 448 - Chương 448 Nhiệm Vụ Hiện Thực

Chương 448

Nhiệm Vụ Hiện Thực


Lúc trước Lan Lâm, cho dù là đứng ở trước mặt kẻ có đồng cấp bậc như Yến Hồi Hồng, Phích Lâu hay là người như Tô Bạch, cô ta đều duy trì một loại tư thái và phong cách của mình, cô ta giống như một đóa hoa hồng nở rộ trên sông băng, thanh lãnh lại cao quý.


Ý tứ này gần giống người bình thường hay nói đến quan uy, loại khí thế kia, loại khí chất kia, khiến cho anh ta và những người bình thường ở xung quanh hoàn toàn không ăn khớp. Càng là thính giả cao cấp lại càng như thế, bọn họ đã không được gọi là quan uy, trên thực tế bọn họ càng giống với… Thần uy. Thính giả có năng lực của mình, gần như là giống với thần trong thế tục, cho nên có rất nhiều thính giả không coi mình là người, mà chính là chân chính đặt mình ở vị trí thần.


Giống như Lương Sâm vậy, ở góc độ của bốn người Tô Bạch, cuộc chiến với Phương Văn Hải là một cuộc chiến sinh tử, nhưng trên thực tế, Lương Sâm vẫn luôn coi nó như là một bộ phim điện ảnh chiếu miễn phí ngoài trời, anh ta nhàn nhã xem, cũng rất thoải mái. Ở trong mắt người khác, hoặc là ở trong mắt trợ thủ của anh ta là Giải Bẩm mà nói, Lương Sâm thuộc về một nhóm người đứng ở vị trí đỉnh kim tự tháp.


Thế nhưng hiện tại.


Lương Sâm e sợ, thậm chí sự sợ hãi của Lương Sâm còn mang theo một loại nức nở.


Anh ta hoàn toàn bất lực giống như một đứa bé.


Nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, lúc này Lương Sâm muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, muốn có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.


- Phát Thanh… Khủng Bố… Phát Thanh…


Lúc Lương Sâm nói ra mấy chữ này, Giải Bẩm có chút không biết nên làm như thế nào, anh ta không tin đây là do Lương Sâm bỗng nhiên nổi điên, như vậy, nguyên nhân chỉ còn lại một.


Hiện tại Lương Sâm đang phát giác và cảm ứng ra được thứ gì đó mà chính bản thân Giải Bẩm không cảm ứng được, đồng thời cũng không lĩnh hội được, loại đại khủng bố này, bởi vì bản thân anh ta có cấp bậc không đủ cao, cho nên không phát hiện ra được. Mà chính vì Lương Sâm ở cấp độ cao, cho nên Lương Sâm ở một khoảng cách gần như thế chạm vào loại khủng bố kia.


Vì thế mới có thể hoảng sợ thành bộ dạng này.


- Nó đang cảnh cáo tôi… Nó đang cảnh cáo tôi… Nó cố ý… Nó nhất định là cố ý… Nó có thể đến trong lặng lẽ… Đi trong yên lặng… Nhưng lần này nó cố tình không làm như thế… Cố tình để cho tôi phát giác ra được nó đến… Cố tình để tôi biết nó đến… Cố tình để tôi biết nó đang ở ngay bên cạnh tôi…


Lương Sâm ôm đầu của mình, ngồi xổm ở bên cạnh bàn, không ngừng lẩm bẩm, lộ ra dáng vẻ thất hồn lạc phách.


- Nó đang trách tôi không có dũng khí đến đó… Nó đang trách tôi… Nó đang xem thường tôi… Nó tức giận… Nó giận dữ…


Giải Bẩm nuốt một ngụm nước bọt, hiện tại, anh ta thật sự có chút không biết làm như thế nào.


Tô Bạch ném điện thoại di động sang một bên rồi ôm tiểu gia hỏa, ngửi được mùi sữa thơm trên người cậu bé, trong lòng càng nhiều hơn là một loại lạnh lùng. Có lẽ, điều khiến cho Tô Bạch không thể chấp nhận nhất chính là, việc bị người khác cho rằng có thể cầm chiếc chân đau của hắn đến bắt chẹt, uy hiếp chính hắn, đây giống như là nghịch lân của Tô Bạch.


Bên văn phòng loáng thoáng truyền đến tiếng đám người mập mạp nói chuyện với nhau, hiển nhiên đối với tình huống bên Tây An, bọn họ không dám xem thường.


Tô Bạch nghe một lúc, mí mắt bắt đầu chậm rãi nhắm lại, trên thực tế tối hôm qua hắn có chút ngủ không ngon, so với tối hôm qua, tối hôm nay lại càng có nhiều chuyện hơn, nhưng Tô Bạch bỏ mặc tất cả, cái gì cũng đều quên sạch sành sanh, nhìn có vẻ như lỗ mãng, nhưng đây chính là phương pháp tốt nhất để giải thoát cho chính mình.


Chẳng qua, bạn muốn yên lặng ngủ một giấc, có người lại cố tình không cho bạn được như ý nguyện.


“Chào mừng quý thính giả nghe đài, các bạn đang nghe chương trình Phát Thanh Khủng Bố, tôi là người dẫn chương trình, tôi không có tên, bởi vì tên tuổi ở đây chẳng có chút ý nghĩa gì.


Tây An là một cổ trấn với lịch sử lâu đời, nó yên bình, nó yên tĩnh, mang theo những nét cổ xưa, nó là điểm kết thúc phía đông của con đường tơ lụa huyền thoại. Đồng thời nó cũng là một thành phố du lịch nổi tiếng.


Thế nhưng, bây giờ, nó đang hấp dẫn sự chú ý, quan tâm của những người không phải người bình thường.


Hiện tại, có rất nhiều thính giả trên khắp cả nước đều đưa mắt nhìn về nơi này, nhìn về Tây An.


Bởi vì hiện tại, thành phố cổ xưa này đã trở thành một phần mộ thuộc về riêng các thính giả.


Có đôi khi chuyện xảy ra trong thế giới hiện thực càng thêm đặc sắc, thậm chí… Càng thêm hung hiểm hơn so với những tình tiết trong thế giới chuyện xưa của chúng ta.


Đối mặt với nguy hiểm, có người theo bản năng sinh ra cảm xúc bài xích, thính giả cũng không ngoại lệ.


Chẳng qua tính thú vị ở chuyện xưa nằm ở chỗ, đem một người sắp xếp đến nơi mà anh ta không muốn đi, để một người đi làm việc mà anh ta không thích nhất, làm như thế, mới có thể thể hiện hết sự giãy dụa, sự phẫn nộ, cũng như sự quật cường của anh ta…


'Thông báo nhiệm vụ hiện thực': Đi về Tây An điều tra chân tướng việc thính giả tử vong.


'Thời gian quy định': 15 ngày.


'Nhiệm vụ ban thưởng': Không.


'Mức độ hoàn thành': Không.


PS: Trong thời gian làm nhiệm vụ, thính giả nhất định phải dành hơn 50% thời gian ở xung quanh khu vực Tây An…”


Thật lâu sau, cuối cùng Lương Sâm cũng có thể lảo đảo đứng lên, ngồi xuống chiếc ghế của mình, đưa tay ra rút mấy tờ giấy ăn để lau sạch nước mắt và nước mũi, sau đó nặng nề thở hổn hển mấy cái.


- Nó đi rồi ư?


Giải Bẩm cố gắng theo kịp suy nghĩ của Lương Sâm.


Lương Sâm khẽ gật đầu, giống như trút được gánh nặng.


- Đi rồi, đã đi.


Giải Bẩm trầm mặc không nói, tuy ngày thường anh ta rất thích dùng lời nói để trêu chọc người lãnh đạo của mình, nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, trong lòng Giải Bẩm vẫn rất tôn trọng Lương Sâm.


Người đàn ông này giống như một người đại ca dẫn theo chính mình, nếu không, có lẽ anh ta đã sớm chết trong một thế giới chuyện xưa nào đó rồi. Ở trong mối quan hệ người lừa ta gạt giữa những thính giả với nhau, quan hệ của anh ta và Lương Sâm xem như là tương đối thuần túy.


Thế nhưng càng như thế, nhìn thấy người đại ca mà mình kính trọng biểu hiện ra dáng vẻ vừa rồi, Giải Bẩm càng cảm thấy mình có chút không biết phải làm sao, bởi vì mỗi người đều không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, nhất là loại người tồn tại tương đương với Thần như Lương Sâm. Có lẽ ở phương diện này, Lương Sâm càng thêm kiêng kỵ, thế nhưng tất cả tình cảnh vừa rồi đều rơi vào trong mắt anh ta.


Chỉ là, phản ứng của Lương Sâm rất bình tĩnh, giống như đối với anh ta mà nói, chuyện lúc trước không cần quá để ý, anh ta nhìn rất thoáng.


- Có phải cảm thấy rất châm chọc hay không?


Lương Sâm đột nhiên nói.


Giải Bẩm không biết Lương Sâm đang hỏi anh ta hay là tự hỏi bản thân.


Lương Sâm ngẩng đầu lên nhìn Giải Bẩm:


- Lúc trước, không phải cậu đã hỏi tôi, còn phải qua bao nhiêu lâu nữa cậu mới đạt được đến cảnh giới của tôi như bây giờ, ha ha ha, cảnh vừa rồi, cậu có nhìn thấy không?


Chương 448

Bình Luận (0)
Comment