Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 450 - Chương 450 Bảo Tàng Binh Mã Dũng

Chương 450

Bảo Tàng Binh Mã Dũng


Sau khi kiểm tra an ninh, Tô Bạch ngồi trong phòng chờ, hắn mua một cốc cafe rồi ngồi xuống, trên người thỉnh thoảng truyền đến cảm giác nhói đau, có lẽ đây là một loại tác dụng phụ, chẳng qua ở mức độ này không tính là gì, quan trọng nhất là hiện tại cơ thể của hắn đã được dược liệu tu bổ lại bảy, tám phần, thực lực thì tương đương với dáng vẻ khôi phục được sáu, bảy phần mười. Ít nhất lúc đi lại không cần phải vịn tường như trước đó nữa.


- Con mẹ nó, tôi không nhìn lầm người chứ!


Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.


Người đi đến lại là mập mạp.


- Tiểu Bạch, sao cậu lại ở chỗ này?


- Bị Phát Thanh Khủng Bố thông báo nhiệm vụ hiện thực, nhất định phải đến, đồng thời nó cũng giúp tôi hồi phục lại.


Tô Bạch giấu chuyện về tin nhắn trên wechat, mập mạp cũng không hỏi nhiều về vấn đề này, chẳng qua từ nét mặt của mập mạp, đối với lời nói nửa thật nửa giả của Tô Bạch, anh ta vẫn ôm thái độ nghi ngờ, ở trong thế giới hiện thực, Phát Thanh Khủng Bố còn có giúp người ta khôi phục lại ư?


Tô Bạch có chút ngoài ý muốn, nhíu mày hỏi:


- Không phải anh đã sớm lên máy bay rồi à?


- Hòa thượng nói anh ta có một vị tiền bối đang ở trong một khu chung cư cũ ở Thượng Hải, bảo tôi qua đó bái phỏng một chút, còn hòa thượng và Gia Thố đã đi chuyến bay sớm đến Tây An rồi, tôi thì đi chuyến buổi trưa.


Tiền bối của hòa thượng? Khu chung cư cũ?


Tô Bạch bỗng nhiên nhớ đến tăng nhân đã đặt tên cho tiểu gia hỏa, tăng nhân kia cũng chính là người mà lúc trước hòa thượng giới thiệu cho Tô Bạch.


- Tìm được người rồi hả?


- Không thấy, người đó đã biến mất rồi, chẳng qua trong căn hộ kia, tôi phát giác được dấu vết của trận pháp lưu lại.


Mập mạp cầm lấy cốc cafe trong tay của Tô Bạch, một hơi uống sạch, sau đó lại tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch.


- Tăng nhân kia không dùng điện thoại di động, càng không dùng wechat gì đó, cho nên tôi chỉ có thể tự mình qua đó tìm, lần này thì hay rồi, không biết lão tăng kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay là ông ta đã sớm đến Tây An rồi.


- Những tăng nhân này có tình cảm sâu nặng với chùa, coi đó như nhà mình vậy.


Sau khi nói xong, mập mạp lấy chuỗi phật châu ra cầm trong tay, ước lượng mấy lần.


- Hòa thượng thật đúng là cam lòng, nói thật, tôi rất ít khi nhìn thấy hòa thượng hành động theo cảm tính như thế, tôi đây, dù sao trong lòng cũng phải nắm chắc, nếu chuyện lần này không có sóng gió gì, có thể giải quyết một cách dễ dàng, chuỗi Phật châu này tôi sẽ trả lại cho hòa thượng, để hòa thượng lấy ra những thứ khác đền bù tổn thất cho tôi.


- Bị cảm động?


Tô Bạch nói.


- Không, chơi như thế có chút không chính cống.


Mập mạp nhìn thoáng thoáng qua đồng hồ:


- Đến giờ lên máy bay rồi, đi thôi.


Tô Bạch và mập mạp cùng nhau lên máy bay, sau khi lên máy bay, Tô Bạch yêu cầu một chiếc chăn mỏng với tiếp viên hàng không, đắp lên người ngủ một giấc, mập mạp ngồi ở vị trí trước Tô Bạch, đoán chừng anh ta cũng đang ngủ, khả năng tiếp theo, muốn ngủ một giấc thật ngon là một việc rất khó.


Sau hơn hai tiếng, máy bay hạ cánh ở sân bay Hàm Dương.


Sau khi xuống máy bay, mập mạp liền gọi điện cho Gia Thố và hòa thượng, chẳng qua không gọi được điện thoại cho Gia Thố, ngược lại gọi được cho hòa thượng, chỉ là người nghe máy lại là Gia Thố, sau khi nói chuyện một lúc, mập mạp có chút không nói gì liền cúp máy.


- Sao thế?


Tô Bạch hỏi.


- Họ đang tra tài liệu được lưu trữ trong thư viện.


Mập mạp lắc đầu nói:


- Ý tứ của bọn họ chính là, Phát Thanh Khủng Bố đã sửa đổi sự tồn tại của chùa Tuyên Vân, nhưng không thể trực tiếp xóa đi, hẳn là đã thay đổi lịch sử và tiến trình của nó, vì lẽ đó hòa thượng dự định dùng thời gian hơn nửa ngày để đến thư viện kiểm tra qua tài liệu lưu trữ.


Tô Bạch khẽ gật đầu, xem như công nhận cách làm của hòa thượng, so với việc chạy lung tung khắp nơi để tìm kiếm ngôi chùa, còn không bằng bắt tay vào chi tiết này.


- Hòa thượng có nói để hai chúng ta làm gì không?


- Ồ, không, tôi còn chưa nói cho bọn họ biết chuyện cậu cũng đến nơi này, tôi đã quên mất chuyện đó, tôi còn chưa từng tới Tây An, hòa thượng có ý để tôi tùy tiện đi dạo một ngày, sao nào, cậu theo tôi đi dạo chơi mấy danh lam thắng cảnh nhé, đến xem chỗ Dương Quý Phi tắm, hay là đến xem mộ phần của Tần Thủy Hoàng.


Tô Bạch gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, mãi đến lúc này, hắn đều không phát hiện ra nơi nào nguy hiểm, cũng không cảm giác được hơi thở nguy hiểm gì.


Bắt một chiếc taxi, mập mạp nói tên một con phố ở Tây An, sau đó nghiêng người nói với Tô Bạch ngồi bên cạnh.


- Tôi nghe nói khu phố này của Tây An có mỹ thực đặc sắc, hơn nữa còn có vật lưu niệm gì đó.


Tô Bạch thở dài, nói:


- Cẩm Lý của Thành Đô, cổ trấn Tây An, thành cổ Lệ Giang ở Vân Nam và thành cổ Đại Lý, nhưng nơi này đều là danh lam thắng cảnh của cổ trấn, những đồ lưu niệm mà bọn họ bán ở đây đều được nhập từ Nghĩa Ô Chiết Giang về.


(Nghĩa Ô ở Chiết Giang là nơi có chợ bán buôn lớn nhất thế giới. Tại đây, bạn sẽ tìm thấy hàng ngàn nhà bán buôn cung cấp tất cả các loại sản phẩm với giá thấp nhất.)


“…”


Mập mạp nhếch miệng nói:


- Tô đại thiếu gia, tôi biết cậu đi nhiều nơi, chơi nhiều chỗ, nhưng cậu cũng không cần thiết phải phá hỏng tâm trạng đi du lịch của tôi chứ?


Trên phố có rất nhiều người, người người chen lấn, khiến cho mập mạp hết nói nổi, hai người thật vất vả mới có thể tìm được một nhà hàng không quá chen chúc để ngồi xuống, gọi mấy món ăn. Tô Bạch cảm thấy không vấn đề gì, trước đó hắn đã từng tới Tây An, lần này đơn giản là tranh thủ lúc rảnh rỗi theo mập mạp đi dạo.


Trong lúc ăn, có một người đàn ông mặc áo jacket đi đến.


Mập mạp ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc áo jacket:


- Có chuyện gì thế?


Người đàn ông mặc áo jacket khoảng 40 tuổi, gương mặt chất phác, thấy mập mạp đặt câu hỏi, ông ta cũng đi thẳng vào vấn đề.


- Hai cậu là khách du lịch từ nơi khác đến à? Đã đến xem bảo tàng Binh Mã Dũng (Đội quân đất nung) chưa?


- Còn chưa đi được.


Mập mạp nghe thấy mấy chữ bảo tàng Binh Mã Dũng liền cảm thấy hào hứng, phần lớn người Trung Quốc đều có hứng thú, đây có thể coi như một loại tình cảm văn hóa không thể tách rời.


- Vậy thì tốt rồi, các cậu dự định đến đó vào buổi chiều à? Nhà tôi ở Lâm Đồng, chỗ đó ở ngay bên cạnh bảo tàng Binh Mã Dũng, nếu như buổi chiều các cậu định đi đến đó thì nói với tôi một tiếng, cơm nước xong xuôi, các cậu có thể ngồi xe của tôi đến đó.


Mập mạp ồ một tiếng, liếc thoáng qua Tô Bạch, sau đó hỏi:


- Cả hai người chúng tôi thì hết bao nhiêu tiền?


- Nhìn cậu nói gì kìa, tôi không lấy tiền, đơn giản chỉ là tiện đường mà thôi, miễn phí.


- Ha ha, người Tây An sống thật giống với Lôi Phong.


Mập mạp có chút ngoài ý muốn cười nói, đưa tay vỗ vai người đàn ông mặc áo jacket:


- Ông ngồi xuống đây ăn cùng đi.


- Không cần, không cần, tôi vừa ăn xong rồi, hai cậu ăn đi, tôi ra bên ngoài chờ các cậu.


- Được.


Người đàn ông mặc áo jacket gật đầu, đi ra khỏi quán ăn.


Mập mạp vừa ăn, vừa cười nói:


- Con người nơi này thật đúng là nhiệt tình, nhân dân Thiểm Tây chất phác.


Tô Bạch cầm đũa gõ lên bát:


- Khẩu âm của ông ta không phải là người bản địa.


Chương 450

Bình Luận (0)
Comment