Chương 451
Hàng Thật
“Chuyện này có vấn đề gì đâu, bây giờ có thành phố nào mà khẩu âm không hỗn loạn chứ?”
Mập mạp không để ý lắm, ăn hết bảy, tám phần đồ ăn trên bàn, sau đó đứng dậy lôi kéo Tô Bạch:
- Đi thôi, nhân lúc đám người hòa thượng còn chưa liên lạc với chúng ta, để cho tôi đi xem qua mấy tượng đất nung đó.
Đi ra khỏi quán ăn, có một chiếc xe bán tải màu trắng đỗ ở ven đường, người đàn ông mặc áo jacket đang đứng hút thuốc ở bên ngoài cửa xe, nhìn thấy mập mạp và Tô Bạch đi đến liền vẫy tay ra hiệu.
Xe chạy, từ trung tâm thành phố Tây An đến bảo tàng Binh Mã Dũng ở Lâm Đồng cũng không xa lắm, nếu không bị tắc đường, chỉ cần đi khoảng nửa tiếng là đến.
- Đến nơi rồi, phía trước chính là bảo tàng Binh Mã Dũng, hai cậu tự mua vé vào cửa đi, trước kia tôi thật đúng là có người thân làm nhân viên bán vé ở trong này, tôi còn có thể mua được vé với giá chiết khấu đặc biệt, chẳng qua hiện tại người đó không ở làm ở nơi này nữa, tôi cũng không có cách nào.
- Người anh em, ông nói gì thế, nào đến hút điếu thuốc, về nhà sớm một chút.
Mập mạp chủ động đưa một điếu thuốc đến, sau đó xuống xe, bởi vì mập mạp đã nhìn ra, Tô Bạch đã từng đến nơi này du lịch, có lẽ hắn đã đến thăm quan mấy nơi như bảo tàng Binh Mã Dũng này rồi, cho nên mập mạp không tiện để cho Tô Bạch đi mua vé, tự mình hấp tấp chạy đến sảnh bán vé, mua hai tấm vé cho người lớn về.
- Đi thôi.
Mập mạp vội vã đi đến chỗ xét vé, thấy Tô Bạch sững sờ đứng nguyên tại chỗ, anh ta thúc giục nói.
Tô Bạch nhìn thoáng qua cổng vào, lại nhìn xung quanh, sau đó khẽ gật đầu, đi theo mập mạp cùng xét vé vào.
Nơi này được chia làm khu 1, khu 2, khu 3.
Ở khu số 1 có tương đối nhiều tượng binh sĩ, khu số 2 và số 3 tương đối ít hơn, sau đó có khu 4 và khu số 5 lần lượt là nơi chiếu phim 5D và nơi bán đồ lưu niệm địa phương.
Có hướng dẫn viên du lịch địa phương phụ trách đón tiếp, mập mạp đi dạo qua năm khu vực một vòng, có chút nhàm chán nói:
- Chỉ có mấy bức tượng binh sĩ, thật đúng là nhàm chán.
Bên cạnh có một người phụ trách cười nói:
- Sang năm chúng tôi có kế hoạch đào thêm một ít nữa để triển lãm, hai năm nữa anh quay lại đây có thể nhìn thấy càng nhiều hơn.
- Vậy thì tốt, các người tranh thủ đào Tần Thủy Hoàng ra luôn nhé.
Mập mạp khích lệ.
- Được, chúng tôi sẽ xin phép quốc gia.
Thái độ của người phụ trách tốt như thế, lại gặp được một người tài xế địa phương nhiệt tình dẫn đường như vậy, cho dù là nhìn những bức tượng đất nung không thú vị kia, tâm trạng của mập mạp không tồi lắm.
Theo Tô Bạch đi ra khỏi bảo tàng, mập mạp nhìn về phía Tô Bạch:
- Bây giờ chúng ta quay lại khu vực trung tâm thành phố à?
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra:
- Để tôi gọi xe.
- Ừ, chúng ta qua chỗ thư viện tìm hòa thượng và Gia Thố, hay là đến trung tâm thành phố để tìm khách sạn ở lại Tây An?
- Đi đến chỗ bảo tàng Binh Mã Dũng, không phải anh muốn nhìn những tượng đất nung à?
Tô Bạch hỏi.
Mập mạp có chút buồn bực: - Không phải chúng ta vừa xem qua rồi à?
- Đó là giả, những người kia cố ý xây dựng một bảo tàng giả, cũng đánh số khu 1, khu 2, khu 3, làm một số tượng đất nung ở đó để lừa tiền anh.
- Tôi nói này mập mạp, anh cũng được coi như người lăn lộn trên xã hội, anh thế mà còn thực sự tin tưởng có người tài xế nhiệt tình chủ động dẫn đường như vậy à?
- Con mẹ nó, cậu rõ ràng đã sớm biết đây là giả, thế mà còn không nói cho tôi biết, để cho tôi ngu ngốc đi dạo một vòng, còn nói với bọn họ cố gắng đào Tần Thủy Hoàng ra.
Lúc này mập mạp có chút xù lông rồi.
- Thật thì tôi đi rồi, giả thì tôi chưa đi, tôi thật sự tò mò, cho nên muốn vào xem.
- WTF… - Mập mạp.
Sau cùng mập mạp vẫn ngồi lên xe, cùng Tô Bạch đi đến bảo tàng Binh Mã Dũng, lần này là đến chỗ bảo tàng thật, vừa đến cổng đã nhìn thấy một hàng dài du khách trong và ngoài nước, cùng với rất nhiều bảo vệ, điều này đã nói rõ một chuyện, nơi này là bảo tàng Binh Mã Dũng thật, không còn là thứ hàng giả kém chất lượng như trước.
Lần này, đổi thành Tô Bạch mua vé, bởi vì Tô Bạch nhìn ra mập mạp đã có chút mất hết cả hứng rồi.
Trên thực thế, những tượng binh mã ở nơi này, nói thần kỳ chính là thần kỳ, nói cho cùng, đây chính là di vật văn hóa được truyền thừa từ hai nghìn năm trước, mang theo yếu tố đậm chất văn hóa lịch sử, đối với nhiều người mà nói, đến Tây An, không tới xem đội quân bằng đất nung sẽ luôn cảm thấy thật đáng tiếc, giống như là chưa từng đến nơi này vậy. Thế nhưng những bức tượng binh mã này, nói trắng ra chính là những bức tượng bằng đất nung, từng bức tượng đất rách nát, chung quy lại người thực sự yêu thích lịch sử chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, phần lớn người sau khi xem xong sẽ cảm thấy chỉ đến như thế, còn rất thất vọng.
- Đi thôi, tôi mua vé rồi, vào thôi?
Tô Bạch cầm vé vào cửa lắc lư trước mặt mập mạp:
- Đi đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng trước, hay là đi nhìn tượng binh mã trước, đây là liên phiếu.
- Đi đến chỗ lăng mộ Tần Thủy Hoàng có thể nhìn thấy linh cữu của Tần Thủy Hoàng à?
Mập mạp bỗng nhiên hào hứng.
Tô Bạch lắc đầu:
- Chỉ là một gò đất cộng thêm một khu vực xanh sạch hóa, bên đó có thể ngồi xe đi thăm quan, sau khi xét vé xong, họ sẽ trở anh đi dạo một vòng, nhưng trên thực tế cái gì cũng không nhìn thấy, chính là lãng phí tiền.
- Vậy thì thôi, chúng ta đi xem đội quân đất nung trước.
Mập mạp ủ rũ cúi đầu đi theo Tiểu Bạch cùng nhau xét vé, đi vào bảo tàng Binh Mã Dũng thật sự, từ lối vào đến chỗ đi ra phải trải qua một đoạn đường tối tăm, sau đó đi lên phía trước là các khu chính.
Di vật văn hóa lịch sử chân chính mang theo mị lực và tư tưởng thuộc về riêng nó, cho dù lúc đầu không hăng hái như mập mạp, lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Sau khi đi vào khu vực số 1, mập mạp đứng bên cạnh lan can nhìn những bức tượng binh mã lẫm liệt ở trước mặt, anh ta hít sâu một hơi, đứng bất động một lúc lâu, sau đó quay sang nhìn Tô Bạch.
- Quả nhiên vẫn là nhìn hàng thật có cảm giác, thật sự không giống nhau, người phát hiện ra tượng binh mã tên gọi là lão Dương đúng không nhỉ, ông ta thật đúng là thú vị, thế mà không nuốt làm của riêng mà chính là nhanh chóng báo cáo cho quốc gia.
- Thật ra vấn đề buôn lậu di vật văn hóa lịch sử đã có từ rất lâu đời, cho dù là sau này xây dựng đất nước cũng không bị gián đoạn, nhưng nếu muốn trách thì trách lão Dương năm đó đã đào được một bức tượng quá to, cho dù ông ta muốn sang tay cũng rất bất tiện, không chuyển đi được, chỉ có thể dùng xe bò chuyển ra ngoài, đưa đến chỗ cổng chính phủ, sau đó nhà nước phát hiện, bắt đầu coi trọng việc quản lý nơi này, coi như chặt đứt một con đường tắt phát tài của những người dân nơi đây.
Hai người đi vòng quanh khu 1, sau đó đi đến khu 2, ở đó có trưng bày một số bức tượng binh mã hoàn chỉnh ở trong tủ kính.