Chương 452
Dị Biến
Mập mạp đi đến trước một bức tượng binh mã, vô thức lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh, Tô Bạch đứng ở bên cạnh mập mạp, vốn dĩ là cùng mập mạp đi ra ngoài chơi, tâm trạng của Tô Bạch cũng rất nhẹ nhõm, lại thêm việc hắn đã từng đến nơi này, cho nên không có quá nhiều cảm giác mát mẻ, chỉ là ngay lúc điện thoại di động của mập mạp lóe lên ánh đèn flash liền biến mất, mắt của Tô Bạch bỗng nhiên nhảy lên một cái, giống như nhìn thấy cái gì không nên thấy.
Tô Bạch vô thức nhìn xung quanh, xung quanh có không ít du khách là người trong nước, thậm chí là nước ngoài không ngừng khen ngợi nơi này.
Mập mạp chụp ảnh xong liền quay sang nhìn Tô Bạch, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Bạch, anh ta sửng sốt một chút:
- Tiểu Bạch, cậu sao thế?
Nhìn một lượt, phát hiện không có gì đặc biệt, chính bản thân Tô Bạch cũng bắt đầu hoài nghi liệu đó có phải là tác dụng phụ của cây thuốc kia hay không, cây thuốc đó khiến cho tinh thần của hắn có chút hoảng hốt ư?
Thế nhưng vào lúc này, một người nước ngoài cầm máy ảnh, tách một tiếng, lóe lên.
Lúc này lông mày Tô Bạch nhíu chặt, có người đang nhìn hắn, hơn nữa còn là đang nhìn trộm, cơ thể đứng ngay tại chỗ quay một vòng, khu vực số hai lộ ra có chút trống trải, thế nhưng theo đó càng thêm tĩnh mịch.
- Sao thế.
Mập mạp lại hỏi.
- Có người đang từ một nơi bí mật nào đó quan sát chúng ta.
Tô Bạch rất chắc chắn nói:
- Hai lần rồi, không có khả năng cảm giác của tôi bị sai.
Mập mạp lập tức bình ổn lại tâm tình của mình, tĩnh tâm lại để cảm nhận, nhưng ở phương diện tinh thần, so với Tô Bạch, kỳ ngộ của mập mạp ít hơn rất nhiều. Cho nên trên một số phương diện về tinh thần lực, anh ta kém hơn Tô Bạch một chút, vì vậy mập mạp không cảm nhận được điều gì khác thường, chỉ là mập mạp cũng không tin cảm giác của Tô Bạch là sai lầm. Bởi vì ở trong những câu chuyện khủng bố hoặc là phim kinh dị, loại diễn viên quần chúng thường hay nói mấy câu đại loại như: Cậu nhìn lầm rồi, là do cậu đa nghi, nghi thần nghi quỷ gì đó với người cảm nhận được nguy hiểm, thường là người đầu tiên ngủm củ tỏi.
- Anh cầm điện thoại di động của mình lên, một lần nữa chụp ảnh.
Tô Bạch nói.
- Ừ.
Mập mạp rất phối hợp cầm điện thoại di động lên, chụp bức tượng binh mã trong tủ kính.
“Tách…”
Lại đến!
Lần này Tô Bạch phản ứng rất nhanh, hắn từ từ nhắm hai mắt lại để cảm nhận, cho nên trong nháy mắt liền đuổi theo loại cảm giác kia, theo bản năng xoay người lại, ngay sau đó, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Vào giờ phút này đây, Tô Bạch phát hiện chính mình đang đứng đối diện với bức tượng binh mã trong tủ kính, ánh mắt của hắn đang ngang bằng với phần đồng tử đen sì của tượng binh mã.
Ở chỗ này,
Thế mà ở chỗ này,
Ở bên trong tượng binh mã này, chính là ở bên trong tượng binh mã này.
Trong nháy mắt, cuối cùng Tô Bạch cũng nhớ đến nguyên nhân thực sự khiến hắn đến Tây An, rốt cuộc cũng thoát ra khỏi trạng thái buông lỏng khi đi du lịch.
Hiện tại Tây An chính là phần mộ của thính giả!
Đối với người bình thường mà nói, nơi này vẫn chỉ là một thành phố du lịch, nhưng đối với thính giả mà nói, nó rất đáng sợ, cũng rất nguy hiểm, bởi vì phần lớn thính giả Thiểm Tây có mức độ hoàn thành nhiệm vụ từ năm trở lên, đều trong một thời gian ngắn bỏ mình ở xung quanh khu vực Tây An.
Mập mạp nhìn theo ánh mắt của Tô Bạch, sau đó nuốt một ngụm nước bọt:
- Là cái này?
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Nhưng đây là bảo vật của quốc gia… Tùy tiện hủy hoại bảo vật của quốc gia cũng dễ dàng gây ra quan hệ nhân quả, không khác gì việc giết rất nhiều người.
- Mập mạp, anh bố trí một trận pháp đi, che đậy lại tất cả tầm mắt và lực chú ý của xung quanh nơi này, cho dù nó có phải là bảo vật của quốc gia hay không, thứ đồ chơi này, hôm nay tôi nhất định phải mở ra, anh cho rằng chỉ cần làm như không nhìn thấy là chúng ta có thể yên ổn rời khỏi nơi này ư?
Tô Bạch rất kiên định nói.
Mập mạp gật đầu, không do dự nữa, anh ta ném mấy đồng tiền xu ra bên ngoài, sau đó yên lặng đọc chú ngữ, tạo thành một kết giới nho nhỏ, che chắn lực chú ý của mọi người xung quanh.
Một cánh tay của Tô Bạch chuyển sang trạng thái cương thi, sau đó hắn dùng móng tay sắc bén của cương thi cắt đứt mặt kính thành một vòng tròn, Tô Bạch cho một tay của mình vào bên trong, sắp chạm đến đầu của tượng binh mã kia, đúng lúc này xảy ra dị biến, lớp vỏ bên ngoài của tượng binh mã bắt đầu bóc ra và rơi xuống. Ngay sau đó, một huyết thi từ trên xuống dưới đều là màu đỏ đậm xuất hiện trước mặt Tô Bạch và mập mạp.
Huyết thi há miệng, phát ra một tiếng tương tự với một loại kêu rên, giống như mang theo vô tận e sợ và khủng hoảng, nó ngồi xổm xuống bên trong tủ kính. Trên cả người không ngừng xuất hiện bong bóng nhỏ, ngay sau đó bắt đầu chảy ra nước mủ và máu, tay Tô Bạch còn đang lơ lửng ở giữa không trung, nhưng cỗ huyết thi này lại hoàn toàn hòa tan sạch sẽ.
Mập mạp nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn về phía Tô Bạch, anh ta bỗng nhiên phát hiện ra người đứng trước mặt mình không phải là Tô Bạch nữa, mà chính là một bộ huyết thi, bên trong chiếc tủ kính kia, đứng đó không còn là tượng binh mã hay huyết thi gì đó, mà là Tô Bạch với vẻ mặt khiếp sợ.
- Con mẹ nó, chuyện gì thế này!
Mập mạp khẽ quát một tiếng, một tấm bùa xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh ta, một giây sau, lá bùa được dán vào trên gáy của huyết thi, thế nhưng ngay sau đó, mập mạp lại phát hiện ra, huyết thi biến thành Tô Bạch, tượng binh mã bên trong tủ kính vẫn là tượng binh mã, dường như tất cả mọi thứ đều không có gì thay đổi.
- Xảy ra chuyện gì thế… Xảy ra chuyện gì thế…
Mập mạp có chút thất thần lùi về sau mấy bước, trận pháp đồng tiền xu cũng theo đó tiêu tán, ở xung quanh, du khách không ngừng đi tới đi lui trước mặt mập mạp, thế nhưng mập mạp lại càng thêm cảm thấy hoảng hốt.
Mập mạp nhìn xung quanh, bỗng nhiên anh ta không thấy bóng dáng Tô Bạch đâu nữa, bên trong tủ kính hoàn toàn trống rỗng, bên ngoài dán một tờ giấy:
“Hiện vật này hiện đang được trưng bày ở trong triển lãm lưu động ở nước ngoài.”
- Tô Bạch, Tiểu Bạch…
Mập mạp bắt đầu kêu lên, xung quanh có không ít du khách dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh ta.
Ngạt thở,
Ngạt thở,
Cảm giác ngạt thở đáng sợ.
Khi Tô Bạch lại một lần nữa khôi phục được thính giác và thị giác của mình, hắn ngạc nhiên phát hiện mình đang đứng ở khu số 1, nơi có tương binh mã nhiều nhất, cũng là nơi rộng nhất, đồ sộ nhất, những khu vực còn lại không có nhiều khí thế và sự thú vị như nơi này. Thế nhưng vào lúc này đây, trong vô số những tượng binh mã ở đây, có một bức tượng binh mã đang hiện ra sự run rẩy nhỏ, gần như không thể nhìn thấy được.
Đó chính là Tô Bạch.
Hắn muốn thoát ra được khỏi sự trói buộc xung quanh mình, muốn thoát ra khỏi loại cảm giác ngột ngạt, hít thở không thông này, nhưng dường như tất cả mọi thứ đều trở nên vô dụng, cơ thể của hắn đã trở nên vô cùng cứng ngắc, giống như đã tồn tại ở đây 2000 năm.
Dị biến đến quá đột ngột, đến quá ngoài dự liệu, không có bất kỳ dự báo nào, cứ thể xảy ra, cứ thế bắt đầu, cho dù mập mạp và Tô Bạch đứng ở chung một chỗ, nhưng trong nháy mắt, hoàn toàn bị đùa bỡn và chia tách.