Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 453 - Chương 453 Tuẫn Táng

Chương 453

Tuẫn Táng


Trong nháy mắt, Tô Bạch nhìn thấy bóng dáng của mập mạp xuất hiện ở trong khu số một, anh ta bắt đầu không ngừng chạy, không ngừng tìm kiếm, Tô Bạch rõ ràng, mập mạp đang tìm hắn, lúc này mập mạp nhất định cũng cảm thấy rất sợ hãi.


Nhưng Tô Bạch không phát ra được âm thanh gì, cũng không cách nào làm ra được ám chỉ gì, mập mạp chạy qua lối nhỏ ngay cạnh hắn, nhưng lại hoàn toàn không chú ý đến hắn.


Tô Bạch muốn điều chỉnh tầm nhìn của chính mình, cùng lúc đó, toàn bộ khu số một xuất hiện một màn sương mù dày đặc màu trắng, dường như những du khách đứng ở ở xung quanh lan can đều không nhìn thấy lớp sương mù dày đặc này, bọn họ vẫn đang tiếp tục đi thăm quan những tượng binh mã.


Ở trong sương mù, Tô Bạch phát hiện ra cơ thể của hắn không còn là tượng binh mã nữa, thế nhưng hắn vẫn giống như cũ, không thể động đậy, hơn nữa trên người hắn máu me đầm đìa, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, duy trì tư thế đứng yên.


Ở xung quanh hắn, không còn là tượng binh mã nữa.


Có già trẻ, nam nữ, tất cả đều đứng tại chỗ như Tô Bạch, nhưng máu tươi của bọn họ đã chuyển sang màu đen, trở nên khô khốc, lộ ra dáng vẻ đã chết thật lâu, nhưng trên thi thể của những người này vẫn lưu lại hơi thở không thể khinh thường…


Trong đầu Tô Bạch giống như có thứ gì đó lóe lên.


Những người này, không phải là những thính giả Thiểm Tây đột nhiên chết trong thời gian gần đây đấy chứ?


Chẳng lẽ có người nào đó đang đặc biệt mô phỏng lại Tần Thủy Hoàng xây dựng đội quân đất nung cho mình, chuyên môn săn giết thính giả, để bọn họ tuẫn táng theo người đó?


Xung quanh có vô số thi thể, mỗi thi thể đều là một tư thế, một tư thái, thậm chí là một sắc mặt.


Máu tươi khô đi làm bẩn mặt đất, từng người từng người chồng chất lên nhau, bọn họ giống như từng tượng binh mã được chôn theo cùng, bị một sức mạnh vô danh cố định ở đây, ở phía xa xôi là những bức tượng binh mã được khai quật được, ở chỗ này, bọn họ không được chú ý đến, những người bình thường ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy một màn này.


Nếu như nói nội bộ thính giả Thiểm Tây đều chết ở chỗ này, vậy vận khí của hắn có phải đã quá xui xẻo rồi không?


Trong lòng Tô Bạch không khỏi mỉm cười, dẫn theo mập mạp đi thăm quan đội quân đất nung của Tần Thủy Hoàng, kết quả lại giẫm vào trong hang ổ của người ta, đây thật đúng là: Thiên đường có cửa không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào.


Cơ thể chỉ hơi xoay được ở một mức độ nhất định, nhiều nhất chỉ phát ra một chút run rẩy, căn bản không thể động đậy, nhưng sức mạnh trong người đang không ngừng tản ra ngoài, đi vào trong những khối đất.


Trên thực tế, máu tươi chỉ là một loại hình thức biểu hiện sự sống đang dần mất đi mà thôi, thật ra vào thời điểm này, đủ loại sức mạnh trên người Tô Bạch đều đang không ngừng tan biến và bị lấy ra.


Có lẽ, loại quá trình này thật sự có thể so sánh với bất kỳ một loại cực hình đáng sợ nào đó trên thế giới, nhất là khi bên cạnh bạn còn có nhiều “tiền bối” đã chết đi như vậy, những vị “tiền bối” này giống như đang làm mẫu cho bạn, lặng lẽ nói cho bạn biết, sau đó không lâu, chính bản thân bạn cũng sẽ giống như bọn họ.


Hô hấp bắt đầu trở nên càng lúc càng khó khăn, trước ngực cũng truyền đến cảm giác ngột ngạt, cả người hắn giống như một miếng bọt biển, đang không ngừng điên cuồng bị đè ép, lượng nước trong miếng bọt biển đều bị ép chảy ra ngoài.


Bốn phía yên tĩnh, xung quanh chỉ có những thứ tuẫn táng, tản ra hơi thở tang thương, thế nhưng Tô Bạch không muốn trở thành một thành viên trong số bọn họ, sau đó vĩnh viễn bị đặt ở một nơi không muốn người biết đến.


Chẳng qua Tô Bạch nhất định sẽ không cô đơn, bởi vì rất nhanh, vị trí vốn dĩ hơi trống trải bên tay trái của Tô Bạch bỗng nhiên xuất hiện một người, người đó là mập mạp.


Tư thế của mập mạp giống như Tô Bạch vậy, đều là đứng yên không nhúc nhích, trên người cũng có máu tươi đang không ngừng chảy ra, Tô Bạch có thể nhìn thấy mập mạp đang hơi run rẩy, hẳn là anh ta cũng giống như bản thân hắn trước đó, ra sức giãy dụa, cuối cùng vẫn không thể nào động đậy được.


Mập mạp cũng đã phát hiện ra Tô Bạch, dường như hiện tại hai người chỉ có thể hơi di chuyển tròng mắt, nhưng sự sống trong cơ thể bọn họ đang không ngừng mất đi, loại cảm giác này giống như có một chiếc đồng hồ báo thức đang được đặt trên đỉnh đầu của mình, không ngừng vang lên những tiếng “tích tắc”, đại biểu cho giờ chết của mình.


Không có cách nào phản kháng, cũng không có lực phản kháng, tất cả mọi thứ giống như đã hoàn toàn được chú định. Vào lúc này, cho dù Tô Bạch muốn phát bệnh lật bàn cũng không có cách nào, người ta gắt gao áp chế hắn, khống chế hắn, không lưu lại một chút không gian nào cho hắn, cũng không cho hắn một cơ hội nào, bốn phương tám hướng xông đến, để cho hắn đến gần với áp lực hít thở không thông.


Không biết vì sao, Tô Bạch thật đúng là cảm thấy cấu tạo mạch não của hắn khác biệt với những người khác, lúc đầu bản thân hắn có cảm giác rất khó chịu, thế nhưng bởi vì có người quen như mập mạp ở bên cạnh, theo hắn chậm rãi ngỏm tủ tỏi, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy không sốt ruột như trước đó nữa.


Thời gian đang chậm rãi trôi qua, mập mạp, à không đúng, lúc này mập mạp đã biến thành gầy, cả người anh ta trở nên gầy gò đi rất nhiều, da trên người cũng trở nên nhăn nheo, giống như chó sa bì (Shar Pei).


Chính bản thân Tô Bạch cũng rất rõ ràng, hắn cũng không thua kém bao nhiêu, cơ thể của hắn đã bắt đầu khô quắt, đây không phải là đang hoán đổi sang trạng thái cương thi mà chính là biểu hiện khi sức sống trong cơ thể không ngừng bị rút đi.


Tử vong đã càng lúc càng đến gần, rất có thể một giây sau chính là 0 giờ.


Thế nhưng vào lúc này, một âm thanh từ nơi sâu xa trong lòng đất truyền đến, dường như là một người đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, mang theo một vòng tức giận và bất mãn, đúng vào lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên cảm giác được cơ thể của mình nhẹ bẫng, ngay lập tức, hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình, cả người hướng về phía sau nhảy lên.


“Vù vù… Vù vù…”


Trong đầu không ngừng truyền đến những tiếng vù vù, lúc Tô Bạch mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ngồi ở trước tủ kính trưng bày kia, bên trong còn treo một tấm bảng.


“Hiện vật này hiện đang được trưng bày ở trong triển lãm lưu động ở nước ngoài.”


Cơ thể lảo đảo một cái ngồi trên mặt đất, xung quanh có không ít du khách kêu lên, sau đó nhân viên của viện bảo tàng nhanh chóng chạy đến, đưa Tô Bạch đến phòng y tế của viện bảo tàng.


Mùi thuốc sát trùng xông vào khoang mũi, ý thức của Tô Bạch giống như đã rơi vào trong một loại trạng thái hôn mê, chỉ có thể để mặc cho những người khác định đoạt, dường như đã trải qua xử lý đơn giản, Tô Bạch được đưa lên xe cấp cứu, một đường xóc nảy, Tô Bạch đã hoàn toàn mất đi ý thức, hoàn toàn ngủ mê man.


Không biết mình ngủ bao lâu, Tô Bạch mơ màng tỉnh lại, bên ngoài là đêm tối, chính mình đang nằm trên giường bệnh, giường bên cạnh là người quen cũ, mập mạp nằm ở đó không tỉnh, đang ngáy khò khò.


Trong đầu không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, cảm giác buồn nôn, chóng mặt không ngừng xuất hiện, khiến cho Tô Bạch không nhịn được, cảm thấy khó chịu.


- Tĩnh tâm.


Một giọng nói trầm ổn vang lên.


Chương 453

Bình Luận (0)
Comment