Chương 454
Gương Mặt Người Bên Trong Bồn Cầu
Tô Bạch hơi nghiêng đầu, nhìn thấy ở cửa phòng bệnh, hòa thượng đang cầm một hộp cơm chậm rãi đi đến.
Đặt hộp cơm lên trên chiếc tủ cạnh giường bệnh, hòa thượng thở dài một hơi, nói:
- Khí huyết của cậu hao tổn quá nghiêm trọng, lúc này phải tránh bực bội, nếu không các chức năng trên cơ thể của cậu sẽ xuất hiện những vấn đề sâu hơn, tuy rằng bần tăng không biết vì sao thương thế của cậu lại có thể được khôi phục, đồng thời cũng đi đến Tây An, nhưng bần tăng chắc chắn cậu không muốn tiếp tục giống như trước đó nằm liệt trên giường hoặc là ngồi trên ghế, đúng không?
Tô Bạch gật đầu cười khổ.
Hòa thượng nâng giường lên cao, đồng thời kê hai chiếc gối đầu ra sau lưng Tô Bạch.
- Ở trong đó có gì?
Tô Bạch hỏi, hiển nhiên bản thân hắn có thể ra ngoài, hẳn là do hòa thượng và Gia Thố đúng lúc chạy đến làm cái gì đó.
Hòa thượng lắc đầu nói:
- Bần tăng không rõ, bần tăng tìm được một số manh mối liên quan đến sự tồn tại của chùa Tuyên Vân trong thư viện, nhưng trên đấy lại ghi chép, năm đó chùa Tuyên Vân được xây dựng ở khu vực lão Dương đã phát hiện ra tượng binh mã, lịch sử hình thành của chùa Tuyên Vân đương nhiên ngắn hơn tượng binh mã rất nhiều, cho nên quốc gia càng muốn bảo vệ những di vật lịch sử hơn hai nghìn năm của triều đại nhà Tần, vì thế đã dỡ bỏ chùa Tuyên Vân, ngay lúc đó, chủ trì và tăng lữ trong chùa Tuyên Vân cũng không yêu cầu quốc gia sắp xếp cho chính mình, mà chính là cứ như thế không rõ tung tích.
- Sao anh lại cứu được chúng tôi?
Tô Bạch hơi nghi hoặc một chút, lúc đó hắn cảm nhận được một loại lực lượng hoàn toàn nghiền ép chính mình, ngay cả chỗ trống để phản kháng cũng không có, nhưng hòa thượng lại có năng lực cứu hắn ra, thật đúng là thần kỳ.
- Chúng tôi cũng muốn thừa nhận chính mình đã cứu hai người ra, để cho hai người nợ chúng tôi một ân tình, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, không phải chúng tôi cứu các người ra.
Gia Thố cầm theo một phích nước sôi đi đến.
- Sau khi tôi và hòa thượng Thất Luật tra ra được manh mối liền đi thẳng đến viện bảo tàng Binh Mã Dũng, nhưng lúc vừa mới vào cổng, chúng tôi đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi nhìn thấy một số đồ vật quỷ dị. Trên thực tế, nếu thêm một lúc nữa, có lẽ tôi và hòa thượng Thất Luật sẽ giống như cậu và mập mạp. Nhưng đúng vào lúc đấy, có thứ gì đó tồn tại ở sâu dưới lòng đất, dường như đột nhiên tỉnh lại, hoặc là giống như ăn no rồi dự định xoay người ngủ tiếp, cho nên “nó” không nguyện ý ăn vào lúc này, vì thế đã buông tha cho chúng tôi, tương tự, cũng buông tha cho cậu và mập mạp.
- Đây là lời giải thích của cậu?
Tô Bạch cười nói:
- Nghe thật đúng là không khác gì quỷ xả.
- Trước khi cậu tỉnh, mập mạp đã tỉnh lại một lần, anh ta nói qua với chúng tôi về tình hình lúc đó, anh ta hẳn là bị hút vào chỗ kia muộn hơn cậu một lúc, cho nên huyết khí bị hao tổn ít hơn.
- Những thi thể kia, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đó hẳn là xác của những thính giả Thiểm Tây, hiện tại đã rất rõ ràng, có một kẻ đáng sợ nào đó đang ở chỗ này săn giết thính giả, để bổ sung sinh cơ cho chính mình, hơn nữa còn đem bọn họ chế tác thành cùng loại với tượng binh mã trong lăng mộ của hoàng đế Tần Thủy Hoàng, phần dã tâm này, thật đúng là đủ lớn.
Trên thực tế, ý tứ của Gia Thố chính là, làm việc một cách trắng trợn không chút kiêng nể gì, làm sao sự tồn tại kia lại không e sợ Phát Thanh Khủng Bố?
- Nếu như chúng ta thật đúng là được buông tha bởi vì nó ăn no rồi muốn nghỉ ngơi, muốn luyện hóa trước khi tiếp tục hấp thụ sinh cơ, lần sau lúc nhìn thấy nó, chúng ta có nên cảm tạ ơn tha chết không nhỉ?
Tô Bạch trêu chọc.
- Trên lý thuyết mà nói, quả thật đúng là như thế.
Hòa thượng bổ sung.
Tiểu Bạch thở dài một hơi:
- Chuyện này hoàn toàn không phải là việc mà chúng ta có thể nhúng tay vào.
- Cho nên chúng tôi chuẩn bị rời đi.
Hòa thượng mở hộp cơm ra, bên trong có khoai tây xào và cơm:
- Ngôi chùa đó không còn nữa, những sư huynh, sư đệ và trưởng bối lúc trước, đoán chừng cũng đều theo đó tiêu tán, bần tăng dự định rời đi.
Tô Bạch bỗng nhiên nghĩ đến nhiệm vụ hiện thực của mình, hắn đột nhiên cảm thấy hiện tại thật châm chọc. Ngay từ đầu chuyện này rõ ràng là do hòa thượng khăng khăng muốn đến, kết quả bây giờ đám người hòa thượng dự định rời đi, bản thân hắn vốn dĩ là người không có ý định đến, ngược lại không đi được.
- Trong túi của tôi có thuốc lá, giúp tôi châm một điếu.
Tiểu Bạch nói.
Gia Thố không nói mấy câu như nơi này là bệnh viện không được hút thuốc gì đó, anh ta giúp Tô Bạch châm một điếu thuốc.
Sau khi nhả một hơi thuốc, Tô Bạch có chút bất đắc dĩ nói:
- Mấy người đi trước đi, tôi vẫn cần phải ở chỗ này lăn lộn một khoảng thời gian nữa, tôi nhận được nhiệm vụ hiện thực, hơn nữa còn là loại nhiệm vụ hiện thực không thể xem nhẹ hay bỏ qua, trong đó tôi nhất định phải ở Tây An đủ thời gian quy định, các anh đừng chậm trễ, gọi mập mạp đứng lên rời khỏi Thiểm Tây trước.
Sau khi nói xong, Tô Bạch vùng dậy, hắn mặc đồng phục bệnh nhân, bước đi của hắn khá thoải mái.
- Cậu làm gì thế? – Gia Thố hỏi.
- Đi vệ sinh.
Tô Bạch đưa tay ra, từ trong tủ quần áo lấy ra điện thoại di động của mình.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Tô Bạch đi đến nhà vệ sinh nam của tầng này, mở ra một phòng riêng, sau đó đóng cửa lại. Tô Bạch còn chưa có ngồi xuống bồn cầu, chuông điện thoại di động của hắn vang lên, Tô Bạch cầm điện thoại lên nhìn, điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trên điện thoại của hắn có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, hơn nữa còn là do số máy bàn trong văn phòng thám tử tư gọi đến.
Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi ư?
Tô Bạch lập tức nghe máy: - Alo?
- Meo…
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng của Cát Tường, giống như là đang làm nũng vậy.
Từ sau khi Cát Tường đi theo hắn, Tô Bạch còn chưa từng nghe thấy Cát Tường phát ra âm thanh nũng nịu giống như sủng vật vậy.
- Con mèo chết tiệt, đầu óc mày bị nước vào à!
Tô Bạch mắng một câu.
- Meo… Meo…
Cát Tường tiếp tục rất ngoan ngoãn kêu lên.
Dần dần, Tô Bạch vô thức nuốt một ngụm nước bọt, một ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn, ngay sau đó, hắn vô thức nhìn xuống dưới.
Ở trong bồn cầu,
Có một gương mặt người
Một gương mặt mất đi da người, máu chảy đầm đìa đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
- Con mẹ nó… Thật đúng là xả…
Tô Bạch nhìn thấy gương mặt ở phía dưới, trong lòng không kiềm chế được nói ra câu này.
Những trí nhớ thống khổ trước đó còn rất rõ ràng, cỗ huyết thi này thế mà lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, đến đột nhiên như vậy.
Xem ra phạm vi hoạt động của nó không nhỏ như vậy, không chỉ là trong tượng binh mã trống trơn, cũng không phải là một góc nhỏ của viện bảo tàng.
Nghĩ lại cũng đúng, nội bộ thính giả của Thiểm Tây không có khả năng hẹn nhau tổ chức thành đoàn đến bảo tàng Binh Mã Dũng để thăm quan, chiêm ngưỡng di tích lịch sử của dân tộc Trung Hoa, kết quả đúng lúc bị tận diệt.
Hơn nữa hiện tại nó xuất hiện ở đây, cũng có thể nói rõ, trước đó hòa thượng và Gia Thố nói, nó ăn no rồi, cho nên mới nôn bốn người bọn họ ra, cái phán đoán, suy luận này, nhất định là sai, ăn no rồi không lo nằm yên một chỗ chậm rãi tiêu hóa nhiều như vậy sinh cơ, còn chạy ra ra xung quanh tản bộ làm gì?