Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 455 - Chương 455 Huyết Thi

Chương 455

Huyết Thi


Huyết thi dùng một phương thức rất vặn vẹo đem chính mình “lấy ra” khỏi bồn cầu, Tô Bạch không có phản kháng, thậm chí còn giơ hai tay lên, ra hiệu chính mình sẽ không phản kháng, hiện tại đầu Tô Bạch còn có cảm giác choáng váng, khí huyết trong người bị hao tổn nghiêm trọng, hắn vừa mới lĩnh giáo qua sự đáng sợ của huyết thi, cho nên Tô Bạch dùng loại phương thức này để cho huyết thi thấy thái độ của mình.


Khả năng có chút… Sợ.


Nhưng nghĩ đến chính mình, mập mạp, hòa thượng và Gia Thố, lẽ ra kết cục của bọn họ đều biến thành những bộ thây khô đứng chung một chỗ với tượng binh mã, hiện tại nhóm người hắn vẫn còn sống, tất cả đều được quyết định bởi tâm ý của cỗ huyết thi trước mặt, cho nên… Hình như sợ một chút cũng là bình thường.


Từ khi trở thành thính giả đến bây giờ, cỗ huyết thi này chính là thứ đáng sợ nhất mà Tô Bạch gặp phải, đồng thời nó khiến cho Tô Bạch sinh ra loại cảm giác vô lực nhất. Trước đó khi đối mặt với Lan Lâm, Yến Hồi Hồng, hoặc là Phích Lâu, Tô Bạch biết bọn họ cường đại, nhưng hắn vẫn giống như cũ có dũng khí chủ động ra tay trước với bọn họ. Thế nhưng khi đối mặt với cỗ huyết thi này, lần đầu tiên Tô Bạch cảm giác được sự phản kháng của chính mình lại yếu ớt như thế.


Còn không bằng… Tiết kiệm chút sức lực.


Huyết thi chậm rãi đưa tay ra, từ trong tay Tô Bạch nhận lấy điện thoại di động.


Tô Bạch rất phối hợp với nó, hắn không có phản kháng, mặc cho điện thoại di động của mình bị đối phương cầm đi.


Động tác của huyết thi lộ ra cứng ngắc, đồng thời cũng không tự nhiên, điều đó mang ý nghĩa, thật ra đối với việc nhân loại thường làm, nó không có ký ức và thói quen gì.


- Meo… Meo… Meo…


Huyết thi để di động ở bên tai mình, toàn bộ động tác của nó khiến cho người ta có loại cảm giác da đầu tê dại, thế nhưng Tô Bạch có thể cảm nhận được nó nghe rất nghiêm túc, thật sự nghiêm túc, đồng thời ở đầu dây bên kia điện thoại, Cát Tường kêu càng thêm vui vẻ, vui vẻ… Có chút không tưởng tượng nổi.


Tô Bạch giống như nghĩ đến một loại khả năng nào đó, hai mắt hắn trợn to nhìn chằm chằm vào huyết thi ở trước mặt, ngón tay chậm rãi chỉ về phía nó, há miệng, nói ra mấy chữ.


- Người là…


Tô Bạch vô thức khiếp sợ, Tô Bạch vô thức rùng mình, bởi vì nếu sự thật đúng như những gì hắn đang suy nghĩ, như vậy chuyện này liền lớn rồi, hơn nữa vừa rồi cỗ huyết thi này chui ra từ trong bồn cầu, Tô Bạch rất khó tưởng tượng ra được chuyện gì đã xảy ra với người kia, thế mà lại không câu nệ tiểu tiết đến mức độ này, không chút khúc mắc, cứ thế chui ra từ nơi đấy.


Ngay lúc sắp sửa nói ra tên người kia, cơ thể của huyết thi bỗng nhiên chấn động, ngay lập tức nó dùng một cái tay của mình bóp lấy cổ Tô Bạch, nhấc cả người Tô Bạch lên, trong lúc cổ bị bóp chặt, Tô Bạch còn đồng thời cảm nhận được một loại áp lực đến từ bốn phương tám hướng, không riêng gì cơ thể của hắn, mà ngay cả linh hồn của hắn đều bị chế trụ.


- Khụ, khụ… Khụ… Khụ…


Vào lúc này, chiếc điện thoại di động trong tay huyết thi vỡ nát, bị chính nó tự tay bóp nát, ngay lập tức, nó vung tay lên. Tô Bạch chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ đi, cả người bị văng ra ngoài, thế mà xuyên qua vách tường đến phía sau của tòa nhà nội trú, sau đó trực tiếp rơi vào trong hồ nước.


Tõm!


Bọt nước bắn lên tung tóe, đại khái sau khoảng năm giây, Tô Bạch nổi lên mặt nước, đưa tay lên lau mặt mình, vách tường của tòa nhà không bị tổn hại gì, thế nhưng bản thân hắn thật sự bị ném ra ngoài.


Cách không?


Trong đầu Tô Bạch nhớ đến lúc mình ở trong bảo tàng Binh Mã Dũng, vị trí khu số hai và khu số một hoán đổi cho nhau, xem ra là không sai rồi, tất cả những thứ này đều do huyết thi làm ra.


Từ trong hồ nước đi lên, trên người Tô Bạch hoàn toàn ướt đẫm, hắn tìm đến một hòn non bộ, dựa người ngồi xuống, Tô Bạch liên tục thở hổn hển, trong đầu hắn không ngừng hiện lên tiếng kêu Cát Tường, cho đến động tác huyết thi cầm điện thoại di động, Tô Bạch cảm thấy dường như chính mình đã xe mở được một chút sương mù, nhưng bản thân hắn cái gì cũng không rõ ràng.


Nếu như là người kia, vì sao lại biến thành bộ dạng này!


Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi, cũng không cách nào tưởng tượng nổi.


Hoặc là, Cát Tường biết người này?


Nhưng lấy loại tính tình cao lãnh của Cát Tường, điều này cũng không có khả năng.


Tô Bạch dùng hai tay ôm lấy đầu của mình, cắn chặt răng, Tô Bạch đột nhiên có cảm giác chính mình bị Phát Thanh Khủng Bố cố ý đưa đến nơi này. Đối với thính giả trên khắp cả nước, đối với Phát Thanh Khủng Bố, bản thân hắn chỉ là một nhân vật không quan trọng gì cả, như vậy, vì sao Phát Thanh Khủng Bố lại cố ý để một người lúc đó còn đang bị trọng thương như hắn nhất định phải đến Tây An?


Phải biết rằng, khi đó ở dưới cùng một mái nhà còn có mập mạp, hòa thượng và Gia Thố, thương thế của bọn họ không quá nặng, nhưng Phát Thanh Khủng Bố vẫn đặc biệt tìm đến chính hắn?


Đây là vì sao?


Thật sự là do Phát Thanh Khủng Bố đối với hắn nhìn bằng một con mắt khác ư?


Thật sự là do Phát Thanh Khủng Bố đặc biệt xem trọng hắn ư?


Tô Bạch hiểu rõ một đạo lý, trên trời sẽ không tự nhiên mà rơi một miếng bánh có nhân xuống, thật sự rơi bánh có nhân xuống sẽ đập chết người. Rốt cuộc Phát Thanh Khủng Bố có mục đích gì?


Hơn nữa, đối với một Phát Thanh Khủng Bố không gì không làm được, dường như trong chuyện này, nó có vẻ quá mức rườm rà, điều này khiến cho Tô Bạch có chút không quen, cũng có chút khó tin nổi, ở trong nhận thức của Tô Bạch cũng như phần lớn thính giả, Phát Thanh Khủng Bố tồn tại ở chí cao, tồn tại toàn năng, không gì không làm được, Phát Thanh Khủng Bố có thể biết được tất cả thứ mà nó muốn biết, muốn làm cái gì thì có thể lập tức làm cái đó, nó căn bản không cần thiết phải đi vòng vèo để đạt thành một mục đích gì. Bởi vì toàn bộ thế giới, cho dù là thế giới chuyện xưa hay là thế giới hiện thực, đối với Phát Thanh Khủng Bố mà nói, khoảng cách xa nhất, đơn giản chính là khoảng cách từ tay trái của mình đến tay phải của mình.


Tô Bạch đứng dậy, mang theo quần áo ướt sũng dự định trở về phòng bệnh Tây An.


- Móa nó, Tô Bạch đi nhà vệ sinh đã lâu như thế còn chưa trở lại, không phải tên tiểu tử này bị táo bón đấy chứ, nói đến, thật đúng là có khả năng đó, trước kia lúc tên tiểu tử này là công tử bột, cậu ta ăn chính là sơn hào hải vị, đồ ăn tinh tế, hiện tại tự mình làm việc kiếm tiền, ăn những món thông thường, khả năng là dạ dày không quen.


Mập mạp vừa ăn, vừa tựa vào giường la hét.


Gia Thố và hòa thượng ngồi ở trên ghế, vẻ mặt của hai tăng nhân đều rất bình tĩnh.


Theo như hòa thượng nói, ngôi chùa đã hoàn toàn không còn, anh ta không cố chấp ở lại đây nữa, vẫn là nên lập tức rời khỏi Tây An, đối với thính giả mà nói, đây là một nơi đầy thị phi. Hơn nữa, đối với Gia Thố mà nói, lần này cũng xem như là hữu kinh vô hiểm (Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm), nhưng quả thật không cần thiết tiếp tục mạo hiểm ở đây, bởi vì căn bản không nhìn thấy rõ lợi ích gì, thậm chí ngay cả lợi ích mơ hồ cũng không thấy.


Chương 455

Bình Luận (0)
Comment