Chương 456
Tôi Nhìn Thấy
Ba người trong phòng bệnh đều xem như đã từng tiếp xúc với thứ đáng sợ kia, cho nên trên cơ bản suy nghĩ của bọn họ không khác Tô Bạch là mấy, rõ ràng nếu bọn họ gặp lại thứ tồn tại kia, quả thật phản kháng hay không phản kháng, trên cơ bản không khác nhau nhiều lắm.
Loại chuyện cấp bậc này, thật sự không phải là thứ hiện tại bọn họ có tư cách nhúng tay vào.
Khí huyết của mập mạp bị hao tổn, anh ta muốn ăn thịt, nhưng hòa thượng cũng chỉ mua cho anh ta mấy bát cháo thịt nạc, hòa thượng tinh thông y lý, theo lý thuyết y học mà nói, hòa thượng biết lúc này nếu dựa theo khát vọng của bản năng đi bồi bổ thịt cá, ngược lại là một sự tàn phá với thân thể.
- Bệnh viện này thật rách nát, thế mà không có nhà vệ sinh riêng.
Mập mạp lại ăn một bát cháo, tiếp tục nói:
- Nhà vệ sinh công cộng trên hành lang luôn khiến cho tôi nghĩ đến chuyện ma khi còn bé mà tôi đã nghe qua.
Thấy Gia Thố và hòa thượng đều không lên tiếng, hiển nhiên đối với đề tài này, bọn họ không cảm thấy quá hứng thú, không chiếm được đáp lại, mập mạp vẫn giống như trước, tự mình kể tiếp.
- Trước đây tôi có một người anh em sống ở bên trong ký túc xá của trường học, trong ký túc xá không có nhà vệ sinh riêng biệt, chỉ có nhà vệ sinh công cộng trên hành lang, có hôm buổi tối đi nhà vệ sinh, chính là loại bệ xí ngồi xổm từng cái từng cái từng cái nối tiếp nhau, cậu ta ngồi xổm ị ở nơi đó, hơn nửa đêm, ánh sáng trong nhà vệ sinh chính là loại điều khiển bằng âm thanh, xung quanh hơi tối, trong lúc cậu ta đang sảng khoái, chỗ bệ xí bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một người, nói mượn ít giấy vệ sinh.
- Đều là bạn học, người anh em của tôi cũng không nói gì liền cho.
- Sau đó người ở bệ xí bên cạnh vươn tay từ mặt bên trên đưa qua, người anh em kia của tôi chia giấy vệ sinh ra làm hai phần, đưa đến cho người kia.
- Sau đó cậu ta tiếp tục giải quyết chuyện của mình, nhưng cậu ta bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, khoảng cách giữa hai bệ xí ngồi xổm là rất gần, chỉ cách một vách ngăn bằng xi măng mỏng như một cánh cửa kính mà thôi, nhưng vách ngăn kia rất cao.
- Cho nên nói, nếu người ngồi ở bên cạnh muốn đưa tay từ mặt bên trên, để hướng về người ngồi bên cạnh xin giấy, chuyện này vốn dĩ là không thể.
- Khi đó người anh em kia của tôi sợ đến mức tè cả ra quần, ừm, khi đấy cậu ta cũng thuận tiện tiểu luôn, ngay sau đó liền vội vàng lau qua mông mấy lần liền chuẩn bị đứng lên, thế nhưng lúc cậu ta vừa đứng dậy kéo quần, nhà vệ sinh bắt đầu xả nước, thứ đang ngồi ở bệ xí bên cạnh cũng xông đến, cậu ta nhìn thấy một gương mặt người ở ngay dưới háng mình, theo phân và nước tiểu trôi xuống dưới, người kia còn cười với cậu ta, giống như là đang cảm ơn vì cậu ta đã cho mượn giấy.
Nghe xong chuyện xưa này, hòa thượng bỗng nhiên nói:
- Trương Bát Nhất, đây hẳn là chuyện mà anh tự mình trải qua, bởi vì lý do thể chất của anh cùng với việc người trong nhà anh là thế gia đạo sĩ, cho nên ngay từ lúc còn rất nhỏ, anh đã có thể thông linh, dễ dàng nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ.
- Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Mập mạp không cãi cọ.
Lúc này cả người Tô Bạch ướt sũng, đẩy cửa đi vào.
- Con mẹ nó, cậu rơi vào trong nhà vệ sinh rồi hả?
Mập mạp hoảng sợ nói.
Vẻ mặt Gia Thố và hòa thượng cũng rất kinh ngạc nhìn Tô Bạch.
- Tôi…
Tô Bạch mím môi: - Tôi nhìn thấy…
Tô Bạch há miệng, hắn muốn nói ra cái tên đó, nhưng trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên nhớ đến cảm giác trước đó lúc huyết thi bóp lấy cổ hắn, trong đầu lại hiện ra giọng nói của Phát Thanh Khủng Bố.
Trong phút chốc, Tô Bạch cảm thấy mình giống như đã bắt được trọng điểm nào đó, nhưng ngay lập tức hắn lại lắc đầu, ngồi xuống giường bệnh của chính mình. Ga giường nhanh chóng bị nước trên người Tô Bạch làm cho ướt đẫm.
Bầu không khí trong phòng bệnh rơi vào trong yên tĩnh, mập mạp không ăn gì nữa, đem bát cháo của mình đặt ở một bên, tìm kiếm thuốc lá của mình, ném cho Tô Bạch một điếu, sau đó tự mình châm lửa.
Tô Bạch cầm điếu thuốc, nhìn thoáng qua mọi người trong phòng bệnh, sau đó hắn lắc đầu:
- Tôi nhìn thấy thứ mà mình không thể nói ra được.
- Không thể nói?
Hòa thượng hơi nhíu mày, giống như là đang lý giải tầng ý tứ sâu xa trong câu nói này của Tô Bạch, đồng thời tay trái của hòa thượng bắt đầu bấm đốt ngón tay, giống như đang suy diễn gì đó, nhưng rất nhanh liền từ bỏ, hiển nhiên chính bản thân hòa thượng cũng rất rõ ràng, loại chuyện này đã sớm không phải là thứ mà anh ta có thể thôi diễn. Sở dĩ hòa thượng làm động tác này, thật ra chỉ đơn giản là một loại thói quen.
- Không thể nói ra được, là bởi vì nói ra cậu sẽ gặp nguy hiểm ư?
Lúc này Gia Thố lên tiếng:
- Trong phật giáo Tây Tạng của chúng tôi cũng có một câu chuyện ngụ ngôn như thế, ý tứ chính là Phật nói cho một người biết một bí mật, đồng thời căn dặn người này không được nói ra ngoài, nhưng về sau trải qua rất nhiều chuyện, thời gian càng dài, người này càng muốn đem bí mật nói ra.
- Nhưng may mắn người đó vẫn luôn nghe theo lời Phật, nhẫn nhịn không nói, chẳng qua sau khi về già, lúc thời khắc hấp hối, bên cạnh giường đều là con cái của ông ta, sau cùng ông ta không nhịn được, đem bí mật này nói ra ngoài, sau đó, ở ngay trước mặt ông ta, toàn bộ người thân của ông ta đều chết bất đắc kỳ tử.
- Gia Thố, làm sao câu chuyện xưa này của cậu lại mang đến cảm giác quỷ quái như thế? Đều mang ý nghĩa sâu xa giống như mấy truyện cổ Grimm và ngụ ngôn Aesop vậy.
Mập mạp lên tiếng nói.
Gia Thố cười:
- Nếu như nói ra bí mật này sẽ dẫn dắt đến rất nhiều phong ba, tôi vẫn đề nghị nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nước ở nơi này quá sâu, rất dễ dàng khiến chúng ta chết đuối.
Tô Bạch tựa lên trên giường bệnh, mím môi:
- Thính giả trong khu vực Thiểm Tây gần như đã bị giết chết gần hết, ở trong thế giới hiện thực có thể giết chết thính giả một cách đường hoàng như thế, vậy mà Phát Thanh Khủng Bố vẫn còn phái một nhân vật không quan trọng gì như tôi đến, có phải quá đi ngược với lẽ thường không?
- Hơn nữa lại có người trắng trợn khiêu khích Phát Thanh Khủng Bố, nhưng không bị trừng phạt.
- Tô Bạch, cậu đã từng nói với tôi về một người đã ra nước ngoài, hủy diệt một thành phố.
Hòa thượng bỗng nhiên lên tiếng:
- Người kia, không phải đến sau cùng vẫn sống tiếp đó sao?
- Tính chất của sự việc vẫn có một chút khác biệt.
Tô Bạch mất tự nhiên xoa tay vào nhau:
- Huyết thi, tượng binh mã, một đám thính giả ở Thiểm Tây chết đi, nhiệm vụ Phát Thanh Khủng Bố giao cho tôi, các người không cảm thấy rất kỳ lạ sao?
Hòa thượng nghe thấy Tô Bạch nói như thế liền rơi vào trầm tư.
Gia Thố cũng rơi vào trầm tư.
Điếu thuốc sắp cháy đến tay mập mạp, nhưng anh ta vẫn còn chưa phát giác ra được.
Bốn người trong phòng bệnh, ai cũng không phải kẻ ngu, trên thực tế ngoại trừ Tô Bạch, ba người còn lại đều là nhân vật có đủ dã tâm.