Chương 457
Người Anh Em, Giúp Tôi Nhặt Xà Bông Được Chứ
“Ý của cậu là, trên thực tế Phát Thanh Khủng Bố không biết người này là ai, cho nên ở chỗ này, rất có thể Phát Thanh Khủng Bố xuất hiện một BUG, một người toàn trí toàn năng, không gì không biết như nó gặp một người mà chính mình không biết. Điều này cũng khiến cho ban đầu Phát Thanh Khủng Bố đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp ứng đối, nhưng lại không cách nào tiến hành được.”
- Giống như trong một chương trình, ngay từ đầu đã viết sai code, rất nhiều chương trình phía sau sẽ không thể thành công khởi động được, đây chính là nguyên nhân vì sao Phát Thanh Khủng Bố chậm chạp không có dùng đến phương pháp mạnh mẽ để ứng đối, trên thực tế chính bản thân nó cũng rất mê mang, chính bản thân nó cũng rất do dự, hoài nghi, thậm chí thật ra bản thân Phát Thanh Khủng Bố còn rất luống cuống.
Mập mạp bóp tắt đầu điếu thuốc, sau khi nói ra những phân tích này, ngay lập tức, trên mặt anh ta hiện ra sự hưng phấn:
- Cảm giác này có phải rất thú vị hay không, Phát Thanh Khủng Bố giống như một vị thần toàn trí toàn năng, thế mà cũng gặp phải loại BUG này, rất thú vị, nhưng, cỗ huyết thi kia, rốt cuộc là làm như thế nào?
- Hẳn là dùng một phương pháp đặc biệt nào đó.
Hòa thượng phân tích:
- Trực tiếp dẫn đến việc Phát Thanh Khủng Bố không cách nào xác định được thân phận thật sự của huyết thi. Phát Thanh Khủng Bố coi chúng ta giống như một quân cờ có thể tùy ý đùa bỡn, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn luôn dùng tâm thái giống như đang chơi một trò chơi có độ khó cao để đối mặt với Phát Thanh Khủng Bố ư?
- Bần tăng cho rằng, người kia tương đương với một người chơi, đem trò chơi này chơi đến mức nổ tung, người đó hiểu rõ BUG này, đồng thời hiện tại đang sử dụng BUG này.
- Thật đúng là thú vị.
Mập mạp lẩm bẩm:
- Không đúng, cấp bậc này có chút cao, người ta trực tiếp cùng Phát Thanh Khủng Bố chơi đùa, rốt cuộc là ai, thật đúng là bội phục, nhưng mà, anh nói xem, nó có thể kéo dài không?
Hiển nhiên đối với mập mạp mà nói, hoặc nói đúng hơn là đối với mỗi thính giả mà nói, Phát Thanh Khủng Bố đã tạo ra bóng ma tâm lý cắm rễ sâu trong nội tâm mỗi người, rất khó xóa đi, cũng rất khó thay đổi.
- Không kéo dài được.
Tô Bạch lên tiếng nói:
- Mọi người đừng quên, trước đó Phát Thanh Khủng Bố đã có lần ngưng phát sóng mấy tháng, bởi vì Phát Thanh Khủng Bố muốn khắc phục và thay đổi một số sai lầm mà nó đã phạm phải trong thế giới chuyện xưa, cho nên nói, không thể so sánh Phát Thanh Khủng Bố với một chương trình vĩnh cửu, đã hình thành thì không thay đổi được, nó có thể tự mình phát hiện ra BUG và có năng lực xử lý BUG này, nó có ý thức và tính chủ động trong việc cải thiện, sửa chữa lỗi.
- Nói như thế cũng đúng, Phát Thanh Khủng Bố không phải là loại vật chết kia, thế nhưng người kia làm như thế là vì cái gì?
Mập mạp lại hỏi.
Lúc này hòa thượng đi đến, thu dọn hộp cơm lại, chuẩn bị mang đi rửa:
- Đối với một thính giả mà nói, nếu không bị bức đến một bước kia, ai sẽ nguyện ý đi đối nghịch với Phát Thanh Khủng Bố chứ?
- Hòa thượng, các người quyết định khi nào thì đi?
Tô Bạch hỏi.
- Chúng tôi sẽ đi chuyến bay lúc chạng vạng tối, đến Trùng Khánh trước, ít nhất cũng cách xa Thiểm Tây rồi nói sau.
Hòa thượng liếc thoáng qua Tô Bạch:
- Một mình cậu ở lại nơi này, cẩn thận một chút.
Bản thân hòa thượng cũng rất rõ ràng, trên người Tô Bạch có nhiệm vụ hiện thực, cho nên hắn không thể rời khỏi khu vực Tây An.
Tô Bạch khẽ gật đầu: - Các người cũng phải cẩn thận.
Hòa thượng đi rửa hộp cơm, Gia Thố đi ra ngoài làm một số việc như đặt vé máy bay, làm thủ tục xuất viện…
Trong phòng bệnh chỉ còn sót lại mập mạp và Tô Bạch.
Mập mạp cầm một hộp sữa tươi, uống hai ngụm, thở dài, nói:
- Tiểu Bạch, cậu nói xem, công việc này, con mẹ nó thật là chịu tội. Trước kia cảm thấy làm xã hội đen rất mệt mỏi, người trước người sau đều có bộ dạng lang thang, không biết chết lúc nào, luôn cảm thấy về sau lớn tuổi không còn lăn lộn được nữa, chỉ đành có dáng vẻ nhếch nhác, không con cái, nói không chừng, đến khi đó ngay cả đến tiền vào viện dưỡng lão cũng không có.
- Sau này làm thính giả, cảm thấy cuộc sống không giống trước, ông đây thành thần, ha ha, nhưng càng về sau lại càng phát hiện, trên thực tế chẳng có gì khác biệt, vẫn sống như một con chó vậy, ngược lại còn chẳng bằng trước đây đi buôn lậu ít thịt bò Kobe hoặc mấy thứ khác, sau khi kiếm được một khoản tiền lời nho nhỏ thì có thể mua chút rượu thịt tự khao thưởng chính mình, xong việc còn có thể đến chỗ mấy em xinh tươi để được “chăm sóc sức khỏe”, ngủ một giấc thật ngon, bây giờ suy nghĩ một chút, những tháng ngày đó mới thật là nhàn hạ và thoải mái.
- Làm sao lúc này anh lại bắt đầu cảm thán những thứ này rồi?
Tô Bạch đang thay bộ quần áo bệnh nhân ra.
- Bởi vì tôi cảm thấy, tối nay sau khi rời đi, có lẽ tôi sẽ không còn được gặp lại cậu nữa.
“…” Tô Bạch.
- Tiểu Bạch, nếu như cậu thật sự ngã xuống, sau này nếu như tôi còn có thể tiếp tục sống, ngộ nhỡ một ngày nào đó, tôi lập gia đình, có vợ, có con, tôi sẽ dẫn thằng bé đến Tây An nhìn xem tượng binh mã, chỉ vào hàng binh mã ở khu số một và nói cho con tôi biết, nơi này có một người chú Tiểu Bạch của con, chú đó đã trải qua gió sương, vẫn luôn đứng ở đây.
- Mập mạp, có phải anh lại muốn đến một lần tổn thương lẫn nhau nữa không?
- Con mẹ nó, đừng đừng đừng, tôi biết ở chỗ huyết thi kia, cậu sâu sắc cảm nhận được sự bất lực, nhưng cũng đừng vì thế mà phát bệnh trên người tôi.
Mập mạp thật đúng là có chút sợ, anh ta thật sự lo lắng lúc này Tô Bạch bỗng nhiên phát bệnh thần kinh.
Tô Bạch liếc thoáng qua mập mạp, hắn lười so đo với mập mạp.
Một lần nữa nằm lại trên giường, Tô Bạch đeo tai nghe, bắt đầu nghe nhạc, vốn dĩ cả người hắn suy yếu, lại trải qua hai lần hoảng sợ, Tô Bạch cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.
Buổi tối lúc đám người mập mạp rời đi có đến nói lời tạm biệt với Tô Bạch, Tô Bạch mơ màng đáp lại một câu, tuy cái này không tính là sinh ly tử biệt, nhưng lại hơn hẳn sinh ly tử biệt, chỉ là không cần thiết tạo nên loại cảm giác giống như Tô Bạch lập tức đi đời nhà ma vậy.
Chờ đến lúc nửa đêm, cửa phòng bệnh của Tô Bạch bị mở ra, mấy người y tá đẩy một người bệnh nhân đi vào, bố trí bệnh nhân này ở trên chiếc giường mà ban đầu mập mạp nằm.
Vào lúc này nếu như Tô Bạch còn có thể ngủ được, như vậy thật đúng là sỉ nhục thân phận thính giả, Tô Bạch mang theo chút cảnh giác tỉnh lại, hỏi thăm y tá về tình trạng của bệnh nhân này.
Y tá nói người này bị thương do gặp tai nạn giao thông, gia đình ở nước ngoài không thể lập tức quay về, tính mạng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, ca phẫu thuật rất thành công, cho nên tạm thời sắp xếp ở phòng bệnh này.
Ngay sau đó, bác sĩ và y tá rời đi, trong phòng bệnh của Tô Bạch lại tăng thêm một người ở chung phòng.
Bệnh viện vốn dĩ là nơi sản sinh ra nhiều chuyện ma quỷ, nếu không phải Tô Bạch biết rõ Phát Thanh Khủng Bố thông báo nhiệm vụ hiện thực cho mình, hắn thật đúng là lo lắng bỗng nhiên không giải thích được liền bị Phát Thanh Khủng Bố đưa vào một thế giới chuyện xưa có bối cảnh là bệnh viện.
Sau nửa đêm, bệnh nhân ở giường bên cạnh tự mình đứng lên, ông ta đi lại có chút chậm chạp, cánh tay bên trái bị bó thạch cao, trên đầu cũng quấn băng gạc, chẳng qua vấn đề không lớn lắm, ông ta run rẩy đứng lên, cầm một cái chậu nhựa được đặt trên tủ đầu giường, bên trong đó để đồ dùng vệ sinh cá nhân do bệnh viện phát cho, chỉ là tay ông ta hơi run rẩy, hẳn là di chứng não bị chấn động, chậu nhựa nghiêng sang một bên, một thứ rơi xuống.
Bệnh nhân quay đầu nhìn về phía Tô Bạch, từ trên gương mặt đầy băng gạc, Tô Bạch có thể nhìn thấy một đôi mắt rất sâu, lúc này Tô Bạch cũng đang mở to mắt nhìn ông ta, bệnh nhân dùng giọng nói khàn khàn, nói:
- Người anh em, giúp tôi nhặt xà bông được chứ…