Chương 458
Bệnh Nhân Giường Bên
Tô Bạch cứ như thế mở to mắt nhìn người mới ở chung phòng bệnh với mình, không nói chuyện, không lên tiếng, cứ như thế nhìn ông ta.
Bệnh nhân khẽ gật đầu, trước tiên đem chậu nhựa buông xuống, sau đó ông ta chậm rãi ngồi xổm, dùng một cái tay khác rất khó khăn để nhặt được xà bông lên, tiếp theo đó lại lảo đảo dựa vào vách tường để đứng dậy. Sau khi thu dọn xong đồ đạc, ông ta liền cầm lấy chậu nhựa đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn có vẻ giống như một tên gia hỏa có bệnh thích sạch sẽ.
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, tùy tiện xem qua, sau khi phòng bệnh tắt đèn, ánh sáng từ trên màn hình di động chiếu ra có vẻ hơi ảm đạm.
Tùy tiện mở một số tin tức mới ra xem, Tô Bạch khẽ vươn vai, trước đó mơ mơ màng màng ngủ không ít thời gian, hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có, nhưng từ lúc này cho đến hừng đông vẫn còn một lúc, bản thân hắn cũng lười rời khỏi bệnh viện đi ra ngoài chạy loạn.
Đám người hòa thượng đã giúp hắn làm xong một loạt thủ tục, mỗi ngày hắn đều có thể ở ngay trong bệnh viện truyền glucose, sau đó còn có hộ lý đặc biệt đến chăm sóc cho hắn, dựa theo ý tứ của đám người hòa thượng chính là, cho dù phải nằm trong bệnh viện nửa tháng, nhưng có thể bình an trải qua thời gian làm nhiệm vụ hiện thực, như thế cũng rất đáng giá.
Cách nhìn của Tô Bạch không khác bọn họ là mấy, bên ngoài vừa không có lợi ích cụ thể nào, vừa có cảm giác yếu ớt vô lực và áp bách. Hắn lười ra ngoài lắc lư, nếu như nhất định phải ở trong khu vực Tây An, vậy thì nằm yên trong bệnh viện.
Nửa tiếng sau, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bệnh nhân kia đi vào, đặt chiếc chậu nhựa xuống mặt đất, sau đó ông ta đi trở về giường bệnh của mình, chậm rãi nằm xuống.
Điều khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là, hình như đối phương không có so đo với thái độ lạnh lùng của hắn trước đó, nhìn thấy hắn còn chưa ngủ mà chính là đang nghịch điện thoại di động, ông ta chủ động nói chuyện.
- Điều kiện của bệnh viện này thật đúng là rách nát.
- Ừ.
Tô Bạch lên tiếng.
- Cậu bị bệnh gì?
Đối phương nằm nghiêng người trên giường, nhìn về phía Tô Bạch, giữa hai chiếc giường bệnh không có kéo rèm.
Tô Bạch không trả lời, hắn tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại di động, nói thật lòng, Tô Bạch không ghét việc trong phòng bệnh có người nói chuyện với mình, như thế sẽ khiến cho bản thân hắn cảm thấy mình không cô đơn, thế nhưng, Tô Bạch không phải là tuýp người thích giao lưu và tán gẫu, nếu đối phương vẫn nguyện ý nói một mình như thế này cũng khá tốt.
Thấy Tô Bạch không trả lời, đối phương trầm mặc một lúc, nói:
- Nhìn sắc mặt của cậu, giống như có chút thể hư, là thận xảy ra vấn đề ư?
Thể hư? Thận xảy ra vấn đề?
Sao không nói thẳng là thận hư?
- Gần như là thế.
Tô Bạch lên tiếng.
- Người trẻ tuổi nên biết tiết chế một chút.
Đối phương nói.
- Ông bao nhiêu tuổi? – Tô Bạch hỏi.
- 45 tuổi rồi.
Người bệnh nhân mỉm cười nói: - Đã sớm không được rồi.
Bầu không khí lại rơi vào cục diện trầm mặc lúng túng, hình như đối phương cũng hiểu Tô Bạch không phải là tuýp người có hứng thú nói chuyện trời đất, cho nên không dự định tìm đề tài khác, mà chính là chuyển sang một tư thế thoải mái, giống như là đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tô Bạch tiếp tục nghịch điện thoại di động, tùy tiện xem một website, lúc này hắn đang dùng điện thoại đăng nhập vào diễn đàn thính giả kia, người tạo ra diễn đàn này hẳn là từ nơi nào đó thu được một số tư liệu của thính giả đại năng, người tương tự như Lệ Chi, có tư cách thông qua nick wechat chung để tìm kiếm rất nhiều tin tức. Hiện tại những tin tức đó lộ ra ngoài, bị mấy người hữu tâm lợi dụng thành lập ra diễn đàn này.
Số lượng thành viên của diễn đàn này không nhiều, phần lớn là trao đổi kinh nghiệm và mua bán đồ vật, đương nhiên, đây được coi như là phương thức giao dịch tương đối cấp thấp, phương thức bình thường hẳn là như mập mạp, lợi dụng mối quan hệ của mình để tiến hành liên lạc.
Khu vực Thiểm Tây trên diễn đàn rất vắng vẻ, lúc trước có không ít thính giả từ nơi khác, dường như là thông qua con đường của chính mình, biết được tin tức thính giả bên khu vực Thiểm Tây xảy ra chuyện, cho nên không ngừng đăng bài ân cần hỏi thăm, thế nhưng không nhận được đáp lại từ thính giả Thiểm Tây, hơn nữa, chính trong lòng bọn họ cũng cảm thấy phát lạnh, không dám đăng những bài viết mới ở trong khu vực Thiểm Tây nữa.
Thính giả ở Thiểm Tây hẳn là không chết sạch, nhưng những thính giả thực tập hoặc là thính giả cấp thấp sẽ không được nhân viên công tác trên diễn đàn đặc biệt mời tham gia, cho nên tạo nên một cảm giác toàn bộ thính giả khu vực Thiểm Tây đều chết sạch ở trên diễn đàn.
Tô Bạch đổi sang một khu vực khác, hắn ấn vào khu vực Tứ Xuyên, khu vực này ngược lại, thật đúng là náo nhiệt, trong đó có một topic với hơn một nghìn lượt view, phải biết rằng lượng thành viên của diễn đàn này thật sự rất ít, phần lớn lượt view của những topic khác chỉ có mấy chục mà thôi, có rất ít những topic được mấy trăm lượt view, bởi vì lưu lượng người thật sự quá thấp, hiện tại topic này hơn một ngàn view, quả thật rất khiến người ta chú ý.
Sau khi ấn vào, Tô Bạch nhất thời giật mình.
Đây là một topic ghi chép lại cuộc sống của một nữ thính giả, trước khi trở thành một nữ thính giả, cô ta là một bà chủ gia đình, chưa có con, vợ chồng sống hòa thuận, sau khi trở thành thính giả, cô ta chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn với chồng, một mình chuyển ra ngoài sống, hiện tại đang làm giáo viên ở một dân tộc thiểu số nào đó ở Tứ Xuyên.
Về cơ bản, mỗi ngày topic của cô ta đều sẽ cập nhật, sẽ đăng một số hình ảnh và cảm nhận trong cuộc sống.
Topic của người phụ nữ này không thể nói là đi theo hướng tích cực, nhưng cũng không đến nỗi quá chán chường, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất có hương vị, đồng thời có thể khơi dậy cảm giác đồng cảm của rất nhiều thính giả, bởi vì lẽ đó, trong này có rất nhiều thính giả để lại bình luận.
Tô Bạch chăm chú xem đến mức quên cả thời gian, chỉ nghe thấy người nằm ở giường bên cạnh bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó ngồi dậy.
Xem ra hẳn là thuốc giảm đau đã hết tác dụng, ông ta bắt đầu cảm thấy đau, cho nên không ngủ được.
Người không bị thương, vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được loại đau đớn này, nhất là vết thương nghiêm trọng như gãy xương.
- Trời còn chưa sáng sao.
Người kia cảm thán, ông ta nhìn thấy Tô Bạch còn đang nghịch điện thoại di động, cho nên cũng không lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Tô Bạch.
Tô Bạch lười nói tiếp, hắn thoát ra khỏi diễn đàn, chuẩn bị tìm một bộ phim điện ảnh nào đó để xem, lại nói, nếu quả thật không có nguy hiểm gì đặc biệt, đợi ở trong bệnh viện này nửa tháng cũng được, coi như là tận hưởng cảm giác buông lỏng, mỗi ngày ăn uống vui vẻ, truyền ít glucose, sau đó lại nghịch điện thoại di động, nghe nhạc xem phim, chẳng bao lâu sau, loại cuộc sống thoải mái này sẽ cách xa hắn.
- Cậu không cảm thấy oi bức à?
Đối phương lại lên tiếng: - Tôi cảm thấy rất oi bức.
Tô Bạch lắc đầu, ra hiệu chính mình không cảm thấy như thế.
- Thật sự rất oi bức.
Giọng điệu của đối phương lớn hơn.
Tô Bạch nhíu mày, đưa di động ra nhìn xung quanh, trong phòng bệnh yên tĩnh, tuy không phải quá thông thoáng, nhưng tuyệt đối không liên quan đến hai từ oi bức, chẳng lẽ cơ thể ông ta xảy ra vấn đề gì, ảnh hưởng đến việc cung cấp máu của tim?