Chương 459
Trời Sắp Sáng Rồi
Trong lúc Tô Bạch đang do dự không biết có nên bấm chuông gọi y tá trực ban cho bệnh nhân giường bên cạnh hay không, chỉ là sau đó một giây, biểu hiện của đối phương lại khiến cho sắc mặt Tô Bạch trầm xuống.
- À trách không được, vị trí trái tim của tôi bị đâm lệch ra.
Bệnh nhân vừa nói vừa dùng tay xoa lên vị trí trái tim của mình, ông ta rất dùng sức để xoa, thậm chí còn có thể nhìn thấy trên lớp băng y tế kia xuất hiện vết máu.
Tên gia hỏa này, não bị đâm hỏng rồi à?
Máu tươi bắt đầu không ngừng từ trên lớp băng y tế của người kia thấm ra, nhuộm đỏ một vùng, đồng thời hơi thở của đối phương cũng trở nên nặng nề hơn.
Thật đúng là xảy ra tai nạn giao thông khiến cho não bộ bị ảnh hưởng, có lẽ bệnh viện này kiểm tra không cẩn thận, bọn họ rõ ràng đã đánh giá thấp mức độ ảnh hưởng của việc não bộ bị chấn động.
Thế nhưng, ngay khi đối phương cứ như thế xoa lấy ngực mình, vốn dĩ ban đầu băng y tế được quấn quanh cổ tay, lúc này đã chậm rãi lỏng ra, Tô Bạch nhìn thấy trên cổ tay người bệnh nhân kia có đeo thứ gì đó.
Vòng đeo tay Xiaomi Mi Band?
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Bạch, bởi vì hình dáng của thứ này thật giống như những chiếc vòng tay điện tử đang rất lưu hành hiện nay.
Hiện tại có rất nhiều người trẻ tuổi, thậm chí là người trung niên đều rất thích đeo nó, nó có thể giúp người sử dụng lưu trữ lại rất nhiều thông tin, đồng thời có thể đồng bộ hóa với smartphone.
Thế nhưng, Tô Bạch nhìn chiếc vòng tay này, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có gì đó là lạ? Ai lại làm vòng tay thành kiểu này? Hơn nữa nếu gia hỏa này xảy ra tai nạn giao thông được chuyển đến bệnh viện, trước khi làm phẫu thuật, sao bác sĩ và y tá còn để lại chiếc vòng tay này trên người bệnh nhân?
Lúc này, người bệnh nhân đi xuống giường, lảo đảo đi đến bên giường Tô Bạch:
- Tôi thật sự cảm thấy khó thở, tôi thật sự cảm thấy khát nước.
Trong phòng bệnh đã tắt đèn, một người trên mặt quấn đầy băng y tế cứ như vậy đứng nói chuyện cùng bạn, cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy khủng bố, nhưng Tô Bạch chỉ hơi nghiêng mặt qua, một lần nữa đem ánh mắt dừng lại trên điện thoại di động của chính mình.
- Bên kia có phích nước, tự mình rót uống.
- Tay của tôi không tiện, người anh em, cậu qua đó rót giúp tôi một cốc nước đi.
Đối phương khẩn cầu, bàn tay còn lại vô thức lắc nhẹ vai Tô Bạch.
Tô Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh sáng từ màn hình di động chiếu lên cánh tay của đối phương, để Tô Bạch có thể nhìn rõ hơn chiếc vòng tay kia, đồng thời cũng nhìn thấy rõ chữ trên chiếc vòng tay đó.
Người kia cứ như thế dùng ánh mắt âm Âu Mỹnhìn Tô Bạch, khoảng cách giữa hai người chỉ ngắn ngủi nửa mét mà thôi, trong phòng bệnh rơi vào yên lặng.
Là Tô Bạch lên tiếng phá vỡ yên lặng.
Tô Bạch rất bình tĩnh nói ra hai chữ: - Không rảnh.
- Nhưng tôi thật sự rất khát nước.
Người bệnh nhân nài nỉ.
- Ông ra ngoài tìm y tá, trong phòng trực ban có ấm đun nước, còn có cả nước lạnh.
Tô Bạch có chút bất đắc dĩ nói: - Nước trong phích quá nóng.
- Đúng thế, cảm ơn cậu nhé, người anh em.
Người bệnh nhân vất vả đứng thẳng, loạng choạng đi ra khỏi phòng bệnh.
Tô Bạch hơi nheo mắt lại, trước đó vì sao hắn lại không phát hiện ra một chút khí tức đặc thù nào?
Tất cả những thứ này giống như quay về đến căn nhà của lão Phương, đối với những thứ quỷ quái kia, bản thân hắn hoàn toàn không cảm giác được gì.
Người bệnh nhân nằm giường bên cạnh kia, trên cổ tay của ông ta không phải là loại vòng đeo tay điện tử như Xiaomi Mi Band gì đó, mà chính là thi vòng.
Một thi vòng màu xanh lam, mặt trên đó còn có một cái nhãn, ghi:
Tên người chết:
Thời gian tử vong:
Nguyên nhân tử vong:
Đây là do nhân viên trong nhà xác của bệnh viện vì tiện cho việc quản lý thi thể, bọn họ đã làm thi vòng, chỉ có trên cổ tay của thi thể mới xuất hiện thứ này.
Tô Bạch đưa tay, ấn chiếc chuông ở đầu giường.
Đại khái khoảng nửa phút sau, một y tá đẩy cửa phòng bệnh đi đến:
- Bệnh nhân giường số 1 sao thế, có chỗ nào không thoải mái ư?
Tô Bạch rất bình tĩnh chỉ vào chiếc giường bệnh đang trống trải ở bên cạnh mình:
- Bệnh nhân nằm trên giường bệnh này có chút vấn đề, hơn nữa trên cổ tay ông ta còn có…
Tô Bạch nói đến chỗ này liền dừng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy, y tá vừa đi vào kiểm tra phòng bệnh, trên cổ tay cô ta cũng đeo một chiếc vòng tay màu xanh lam giống hệt với cái của người bệnh nhân trước đó… Thi vòng.
- Không sao, tôi vừa nằm mơ thấy ác mộng.
Tô Bạch lắc đầu ra hiệu mình vẫn ổn, vào lúc này cho dù nói gì cũng đều gây thêm phiền phức, dứt khoát cái gì cũng không nói, không đến mức giấu đầu hở đuôi, chỉ cần bỏ qua một trang này là được.
Y tá đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Tô Bạch mang theo hiếu kỳ và thăm dò, nhưng nhìn thấy chiếc thi vòng trên cổ tay trắng nõn của y tá, ở trong mắt Tô Bạch, nó thật sự rất chói mắt. Đồng thời cũng khiến cho ánh mắt nhu hòa của y tá nhiều thêm một phần âm u.
Ngay sau đó, y tá chủ động đi đến chỗ Tô Bạch.
Hai mắt Tô Bạch nhắm nghiền, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ rất lạnh nhạt.
Lúc y tá đứng ở trước giường Tô Bạch, Tô Bạch có thể nhạy bén phát giác ra được một luồng hơi thở lạnh lẽo, giống như một chiếc điều hòa không khí đang mở chế độ lạnh ra, phả vào chính mình, lúc này trong đầu Tô Bạch bỗng nhiên chợt nhớ đến Cửu muội, chính là nữ thính giả thực tập chơi trò xác chết vùng dậy trong nhà tang lễ, huyết thống cương thi trên người hắn chính là bị lây nhiễm từ chỗ cô ta.
Mặc kệ trong đầu đang suy nghĩ gì, Tô Bạch vẫn giữ im lặng, dường như đã đi vào giấc ngủ say.
Y tá đứng ở bên cạnh Tô Bạch trong vòng một phút, cuối cùng vẫn xoay người, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi bệnh viện.
Cửa phòng được đóng lại từ bên ngoài, phát ra tiếng vang thanh thúy, Tô Bạch vẫn giống như cũ, hắn không mở mắt ra, vẫn duy trì tư thế ngủ.
Đại khái khoảng một phút sau, ở vị trí chỗ cửa sổ phòng bệnh, gương mặt của y tá kia lại xuất hiện, cô ta nương theo ánh sáng của đèn bên ngoài hành lang để nhìn chằm chằm vào bên trong phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, cô ta tiếp tục đứng yên không nhúc nhích trong khoảng hai phút, thấy hơi thở của Tô Bạch đều đều, giống như đang ngủ, lúc này y tá mới chính thức xoay người rời đi.
Khi đó, Tô Bạch mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong lúc nhất thời, Tô Bạch có một loại cảm giác hoang đường, đám người hòa thượng chạng vạng tối mới rời đi, sau nửa đêm cái bệnh viện này liền bắt đầu náo quỷ, thật đúng là không biết nên nói gì cho phải.
Ở trong hoàn cảnh hiện tại, ở trong cục diện lúc này, nhất là còn ở một nơi có bầu không khí không tốt đẹp gì với thính giả như ở Tây An, Tô Bạch không muốn đi chọc vào rắc rối, cho nên hiện tại hắn lựa chọn giả trang thành kẻ điếc, giả bộ không thấy, giả bộ như cái gì cũng không biết, giả vờ như không hề phát hiện ra chuyện gì.
Những thứ bẩn thỉu này, các người cứ tiếp tục náo việc của các người đi, đừng phiền đến tôi là được.
Nằm ở trên giường bệnh một lúc, ở bên bệ cửa sổ, xuất hiện một tia nắng ban mai.
Trời.
Sắp sáng rồi.