Chương 460
Chính Mình Đã Rời Đi
Mắt trời mọc thì làm, mặc trời lặn thì nghỉ, quy luật làm việc từ thời xa xưa này, theo sự phát triển và tiến bộ của khoa học kỹ thuật đã không còn được mọi người kiên trì làm theo như thế nữa, phần lớn người trẻ tuổi đã sớm không cho rằng ban đêm là dấu hiệu của sự nghỉ ngơi, chẳng qua, đối với một thành phố, đối với một bệnh viện mà nói, trời đã sáng, chính là mang theo ý nghĩa náo nhiệt.
Người thân của bệnh nhân đi tới đi lui cùng với các bác sĩ và y tá trong bệnh viện, nơi này lập tức trở nên có sức sống.
Bệnh nhân giường bên cạnh, sau nửa đêm đi ra ngoài tìm y tá xin nước uống, kết quả mãi cho đến buổi sáng cũng không có trở về, càng không có xuất hiện.
Có y tá đến hỏi liệu hắn có cần bữa sáng không, Tô Bạch gọi một phần, sau khi bữa sáng được mang đến. Hắn an tĩnh ngồi ăn, sau đó đổi một bộ quần áo bệnh nhân khác đi ra ngoài. Nằm trên giường cả một buổi tối, nói cho cùng vẫn nên ra ngoài một lúc.
Đằng sau bệnh viện có một khu xanh sạch hóa, hôm qua Tô Bạch còn bị huyết thi ném vào bên trong hồ nước, lúc này ánh nắng vừa đủ, ánh nắng ấm áp chiếu đến, giống như có thể xua tan đi cảnh tượng âm Âu Mỹtrong lòng người.
Tô Bạch dựa người vào hòn giả sơn, nước trong hồ chẳng phải bình tĩnh không một gợn sóng, thỉnh thoảng vẫn có một vài con cá vàng ngoi lên, bởi vì xung quanh nơi đây là những phòng bệnh, cho nên cảnh sắc nơi này lộ ra có phần chật chội, nhưng nghĩ đến đây là bệnh viện, có thể ở trong bệnh viện tìm một nơi có hoàn cảnh yên tĩnh, lại không có mùi thuốc sát trùng đã đủ khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn.
Không biết nên làm gì, không biết nên làm như thế nào, dường như trong thời gian làm nhiệm vụ còn lại, bản thân hắn chỉ còn lại không có lý tưởng gì, nhưng có thể tiếp tục lăn lộn, đây cũng là một loại phúc khí và may mắn, Tô Bạch không phải là loại người không có việc gì để làm thì nhất định phải kiếm chuyện giày vò sức lực bản thân.
Hình như sự quỷ mị trong bệnh viện này đã trở thành thứ duy nhất đem lại niềm vui cho Tô Bạch.
Vừa nghĩ đến chỗ này, Tô Bạch không khỏi có chút mỉm cười.
- Anh cười gì thế?
Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đi đến, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, dáng vẻ gấp không kịp chờ đợi để châm lửa hút, dưới chân người phụ nữ này đi một đôi tất dài màu đen, khóe miệng có một nốt ruồi, giữa hai đầu lông mày mang theo một vệt màu hồng phấn và tích tụ, hiển nhiên là một người phụ nữ có nhu cầu rất lớn trên phương diện kia, nhưng lại không đạt được thỏa mãn.
Dùng một so sánh thông tục để hình dung chính đói khát, hơn nữa đây còn là một bác sĩ, loại phụ nữ này ở bên ngoài rất được hoan nghênh và yêu thích.
Hẳn là một nữ bác sĩ trốn việc đi hút thuốc lá.
Tô Bạch không trả lời cô ta, chỉ lựa chọn cho mình một tư thế thoải mái, dựa vào hòn giả sơn, tiếp tục nằm nghỉ.
- Anh ở phòng bệnh nào, bên ngoài gió lớn, không nên nằm ở bên ngoài.
Nữ bác sĩ nhả ra một hơi thuốc, tiếp tục nói:
- Bộ đồ bệnh nhân này có chất lượng rất kém, không đủ để giữ ấm.
- Tôi biết, tôi chỉ nằm một lúc thôi.
Tô Bạch nói.
- Tùy anh.
Nữ bác sĩ hút xong một điếu thuốc, cả người hẳn là dễ chịu và buông lỏng, sau đó đứng tại chỗ dậm chân, cô ta tiếp tục lấy ra một điếu thuốc khác rồi châm lửa, hẳn là tranh thủ thời gian rảnh rỗi hút cho đủ rồi lại nói.
Sau khi nữ bác sĩ hút xong điếu thuốc thứ hai liền rời đi, vốn dĩ Tô Bạch cho rằng sẽ không còn ai đến quấy rầy mình nữa, nhưng Tô Bạch đã đoán sai, mật độ người trong bệnh viện này rất đáng sợ, một nơi yên tĩnh để phơi nắng không có khả năng chỉ có một mình Tô Bạch nhìn thấy được, nữ bác sĩ kia vừa đi không bao lâu liền có một y tá đẩy một ông già đi đến.
Tóc của ông già đều đã rụng hết, từ cổ áo có thể nhìn thấy được, trên ngực của ông ta có rất nhiều những chấm tròn màu đen, từ đó có thể thấy được, ông già này hẳn là người ung thư, hơn nữa không còn nhiều thời gian nữa.
- Tuổi trẻ thật đúng là tốt.
Ông già được y tá đẩy đến bên cạnh hồ nước thì dừng lại. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Bạch đang nằm trên hòn giả sơn để phơi nắng, trong mắt hiện lên sự hâm mộ.
Hiển nhiên, khi con người ta mất đi một thứ gì, lúc đó mới phát hiện ra nó trân quý.
Tô Bạch mở mắt, hắn liếc thoáng qua y tá sau lưng ông già, giống như là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua khiến cho Tô Bạch cố ý nhìn cổ tay của hai người, không có thi vòng.
- Bên ngoài gió lớn, chúng ta vẫn nên về sớm một chút.
Y tá nhắc nhở ông già.
- Ở thêm một lúc nữa đi, tôi có thể nhìn thấy ánh nắng, cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Ông già có vẻ hơi mê luyến, ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt ông ta, khiến cho ông ta có vẻ hơi tham lam.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tô Bạch, từ góc nhìn của Tô Bạch, hắn không khỏi cảm thấy hơi lập dị, cũng đúng, bản thân hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử, cho nên đối với một số việc, hắn đã sớm hình thành nên thói quen và chết lặng.
Ông già bỗng nhiên ôm lấy lồng ngực của mình, vẻ mặt hơi thống khổ, sau đó người run lên, ngã xuống khỏi xe lăn, y tá hoảng loạn, muốn đỡ ông ta về lại xe lăn, tuy ông ta không còn sống được lâu nữa, nhưng dáng người cao to, sức của người y tá nhỏ kia không đủ, căn bản là không thể kéo nổi, còn bị ông già bởi vì thống khổ mà giãy dụa làm cho cùng một chỗ ngã rầm xuống mặt đất.
Tô Bạch thở dài, đứng dậy, không nhìn hai người đang ngã trên mặt đất, đi thẳng khỏi nơi này.
Về đến phòng bệnh, giường bệnh bên cạnh vẫn trống không, nhưng chăn đệm trên đó rõ ràng là có dấu vết tối qua đã có người nằm xuống. Đây không phải là ảo giác, cũng không thể là ảo giác, nếu như là người khác, thật đúng là có thể xuất hiện chứng vọng tưởng, hoặc là do trước kia xem mấy chuyện ma quỷ ở trong bệnh viện, sau đó buổi tối một mình ở bệnh viện dẫn đến trường hợp “tức cảnh sinh tình” gì đó, nhưng đối với một thính giả có cấp bậc như Tô Bạch mà nói, đây là một loại sai lầm không thể nào phạm phải.
Trong ngăn kéo tủ đầu giường có hai bao thuốc lá và bật lửa, đây là thứ mà trước khi đi mập mạp để lại cho hắn, đương nhiên còn có hai chiếc điện thoại di động. Trước đó một chiếc điện thoại di động của Tô Bạch bị huyết thi bóp nát. Sau đấy hòa thượng giúp Tô Bạch mua thêm mấy chiếc cất ở bên trong, dù sao đối với một thính giả mà nói, bên người không có một chiếc điện thoại di động nào là một chuyện rất bất tiện.
Xé một bao thuốc lá, Tô Bạch lấy ra một điếu để hút, lúc Tô Bạch vừa mới chuẩn bị nhóm lửa, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Một người dọn vệ sinh xách theo một thùng nước và đồ lau nhà đi vào, nhìn thấy Tô Bạch ở trên giường bệnh thì hơi ngoài ý muốn, sau đó oán giận nói:
- Đừng hút thuốc ở đây, nơi này là bệnh viện.
Tô Bạch cười, sau đó vẫn nằm trên giường châm lửa hút thuốc.
Người dọn vệ sinh kia bị chọc cho tức giận, trực tiếp xách thùng nước và đồ dùng lau nhà đi ra, xem như không nguyện ý giúp Tô Bạch quét dọn vệ sinh nơi này, thật đúng là khí phách.
Nằm ở trên giường hút hết một điếu thuốc, sau đó Tô Bạch đi xuống giường bệnh, hắn chợt nhớ đến một chuyện, hắn nhớ rõ mập mạp đã nói sẽ mời giúp hắn một hộ lý, nhưng cả ngày, hộ lý ở nơi nào?
Đi ra khỏi phòng bệnh của mình, Tô Bạch đi đến quầy dịch vụ.
Chỗ quầy dịch vụ có mấy y tá đang bận rộn ở đó, nơi đó còn có một chiếc máy tính được kết nối với camera giám sát, xem như một máy phụ, tất cả camera giám sát của bệnh viện này, hẳn là được quản lý ở phòng an ninh.
Đi qua quầy dịch vụ là đến mấy phòng làm việc tạm thời của bác sĩ, Tô Bạch nhìn thấy nữ bác sĩ đi tất dài màu đen kia, cô ta đang làm kiểm tra cho một bệnh nhân nằm trên giường, bởi vì cách một tấm rèm, cho nên lúc Tô Bạch đi đến, cô ta không phát hiện ra.
Hắn đi đến trước bàn làm việc của bác sĩ, trên đó có mấy tờ giấy để lộn xộn, ngay sau đó, ánh mắt của Tô Bạch bị hai cái tên trên đó hấp dẫn, một là Tô Bạch, một cái tên khác là Trương Bát Nhất, đây là danh sách bệnh nhân xuất viện sớm, Trương Bát Nhất và Tô Bạch đã ký tên ở nơi đó.
Hắn xuất viện lúc nào?
Tô Bạch mím môi đi đến quầy dịch vụ, hình như một phòng bệnh nào đó xảy ra vấn đề, cho nên y tá ở quầy dịch vụ đều đến giúp đỡ, trong lúc nhất thời, quầy dịch vụ không có một hai.
Tô Bạch dừng lại trước máy vi tính có kết nối với camera giám sát kia, trong đầu nhớ lại thời gian đám người mập mạp chào tạm biệt mình, sau đó tua lại camera giám sát.
Sau khi điều chỉnh mấy lần, cuối cùng Tô Bạch cũng nhìn được hình ảnh mà mình muốn thấy, nhưng cảnh tượng này càng mang đến cho Tô Bạch nhiều ngạc nhiên.
Trong camera giám sát, có bốn người đi ngang qua quầy dịch vụ, đi thang máy xuống dưới.
Có mập mạp.
Có Gia Thố.
Có hòa thượng.
Thế mà còn có chính mình!