Chương 461
Làm Sao Anh Lại Không Ngoan Như Thế
Tô Bạch hít thở sâu mấy lần, sau khi xác định chính bản thân mình không nhìn lầm, hắn vô thức lùi về phía sau mấy bước, đúng lúc này, một y tá đi đến, nhìn thấy Tô Bạch đứng ở giữa quầy dịch vụ, có chút không hiểu hỏi.
- Chào anh, anh có chuyện gì không?
- Cho tôi xin cốc nước? – Tô Bạch nói.
- Được.
Dường như y tá thường xuyên gặp loại tình huống này, cho nên lập tức lấy cốc giấy dùng một lần rót cho Tô Bạch một cốc nước.
Mặc dù bệnh viện này lớn, nhưng lại có cơ sở công trình dịch vụ tương đối kém, cho nên bên trong một tầng, chỉ có quầy dịch vụ và trong văn phòng là có cây nước nóng lạnh, bệnh nhân muốn có nước uống thì phải tự mình hoặc là nhờ người thân trong gia đình cầm phích mà bệnh viện đã phát để đi lấy nước.
Cầm lấy cốc giấy, đem nước lạnh trong đó một hơi uống sạch, Tô Bạch đưa tay ra lau mồ hôi trên trán.
- Còn việc gì nữa sao?
Y tá nhìn thấy Tô Bạch uống nước xong nhưng vẫn còn đứng ở đó liền hỏi.
- Tôi muốn xem mình còn bao nhiêu tiền ở đây? - Tô Bạch chỉ vào chính mình rồi hỏi.
Bình thường lúc nằm viện sẽ nộp trước một khoản viện phí gì đó, nhiều trả thiếu bù, nếu như trong camera giám sát đã thể hiện chính mình đã rời khỏi bệnh viện này, hơn nữa cũng đã làm xong thủ tục xuất viện, như vậy bản thân hắn còn có thể tiếp tục ở trong phòng bệnh kia nữa không?
- Tên anh là gì?
Y tá ngồi trước máy tính, chuẩn bị giúp Tô Bạch tra thông tin.
- Tô Bạch.
Tô Bạch do dự một lúc, vẫn nói ra cái tên này: - Tô trong Giang Tô, Bạch trong màu trắng.
Sau khi y tá nhập cái tên này vào, cô ta mỉm cười nói:
- Trong tài khoản của anh vẫn còn hơn tám nghìn tệ tiền viện phí đã đóng.
Trong lúc nhất thời, Tô Bạch cảm thấy mình có chút đau đầu, lúc nhìn thấy gương mặt của y tá này, hắn cũng bắt đầu cảm thấy gương mặt của cô ta trở nên vặn vẹo, vô thức chống một tay lên mặt bàn, cả người chậm rãi ngồi xổm xuống.
- Tiên sinh, tiên sinh, anh sao thế? Anh làm sao vậy?
- Bác sĩ, bác sĩ, nơi này có bệnh nhân phát bệnh, cô nhanh qua quầy dịch vụ!
Trong lúc ý thức trở nên hoảng hốt, đây là âm thanh cuối cùng mà Tô Bạch nghe thấy được, sau đó hắn liền hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Đại khái sau khoảng nửa ngày, ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, Tô Bạch hơi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường bệnh ban đầu, trên tay còn đang truyền dịch, trong đầu mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn.
Tô Bạch ngồi dậy theo bản năng, cơ thể của hắn lại đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác rất trống rỗng. Hắn vươn lòng bàn tay ra, sau đó từ từ nắm chặt lại, nhưng lại không cảm giác được loại sức mạnh kia, Tô Bạch càng thêm xác định, sức mạnh trong người hắn đang không ngừng bị suy yếu.
Bàn tay hắn đang liên tục khô quắt, nhưng sau đó không ngừng khôi phục, hiện tại hắn thế mà lại không cách nào hoán đổi ra trạng thái cương thi.
Chính bản thân hắn,
Đang không ngừng thay đổi theo chiều hướng một người bình thường ư?
Ngay lập tức, một loại khủng hoảng to lớn bao phủ lấy Tô Bạch. Trong đầu Tô Bạch lập tức hiện lên hình ảnh mà hắn đã thấy trong camera giám sát, theo như hình ảnh, bản thân hắn đã đi cùng đám người mập mạp rời khỏi bệnh viện, vậy có phải điều này mang ý nghĩa, chân chính bản thân hắn quả thật đã xuất viện, lưu lại nơi này chỉ là một loại tồn tại như lạc ấn tinh thần, tương tự như con rối?
Tô Bạch tự mình rút kim truyền dịch ra, đặt hai tay lên mặt của mình.
Bản thân hắn lúc này thật ra là giả?
Chính mình căn bản không phải thật sự là chính mình?
Chẳng qua chính mình còn cho rằng mình mới thật sự là chính mình?
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều suy nghĩ không ngừng xuất hiện trong đầu Tô Bạch, khiến cho tâm trạng của hắn dần dần trở nên mất bình tĩnh.
Cho dù người nào gặp phải loại chuyện này, đoán chừng đều có phản ứng gần như thế này.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Tô Bạch hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên.
Không phải là y tá đến ước chừng thời gian rút kim truyền dịch, mà chính là bệnh nhân quấn băng y tế trên mặt, đôi mắt đen sì của bệnh nhân đang nhìn Tô Bạch, sau đó nhếch môi cười nói:
- Cậu tỉnh rồi hả?
Trong lúc nhất thời, một loại cảm giác không rét mà run xuất hiện từ sâu trong đáy lòng Tô Bạch.
Trước đó, Tô Bạch có thể rất lạnh nhạt đối diện với người “bạn” cùng phòng bệnh này, thậm chí là khi nhìn thấy thi vòng trên cổ tay đối phương, hắn cũng không cảm thấy chút bối rối nào, nguyên nhân căn bản chính là do Tô Bạch tự tin với thực lực của mình có thể dễ dàng đối phó với mấy thứ thượng vàng hạ cám trước mặt, nhưng khi Tô Bạch phát hiện ra sức mạnh của bản thân hắn đang không ngừng suy yếu, điều này cũng mang ý nghĩa, chỗ dựa lớn nhất trong lòng hắn đã không còn nữa.
- Ồ, hôm nay cậu có chút không đúng, có phải bệnh tình của cậu lại nặng hơn không?
Bệnh nhân đi đến trước mặt Tô Bạch, ông ta vẫn bước đi rất chậm, hơn nữa còn mang theo một chút khập khiễng, lúc ông ta không ngừng đến gần Tô Bạch, Tô Bạch vô thức bắt đầu hướng về phía sau giường.
Người bệnh vẫn tiếp tục đi đến trước mặt Tô Bạch, một gương mặt quấn đầy băng y tế cứ như vậy nhìn Tô Bạch, mang theo ý cười, nụ cười này rất quỷ dị, dường như ẩn giấu trào phúng.
Ý tứ giống như là, cậu cũng có ngày hôm nay, hôm qua không phải cậu rất bình tĩnh à?
Hai tay Tô Bạch bắt đầu không khống chế nổi mà run rẩy.
Người bệnh vươn tay ra, cái tay có đeo thi vòng cứ như thế chậm rãi đặt ở vị trí trên trán Tô Bạch.
- Hơi nóng, có phải hôm nay cậu phát sốt không hả?
Cơ thể của Tô Bạch bắt đầu không kiềm chế được, không ngừng run rẩy, khi bạn bỗng nhiên chợt phát hiện ra chính mình biến thành một con người bình thường, tất cả mọi thứ trước đó, bao gồm rất nhiều tự tin và vốn liếng, trong nháy mắt đều biến mất không còn sót lại một chút gì. Đối mặt với loại chuyện sợ hãi như thế, trong nội tâm bạn, trong cơ thể của bạn, thậm chí là trong mỗi một bộ phận, trong mỗi một tế bào trên cơ thể của bạn đều bị nỗi sợ hãi bao trùm, hơn nữa nỗi sợ hãi bắt nguồn từ việc thực lực bị suy yếu đã trở nên rất sâu, cộng thêm loại hoàn cảnh này, đối mặt với một người và vật có dáng vẻ như thế, càng khiến cho loại cảm xúc sợ hãi đó đạt được đến đỉnh điểm.
Lúc này, một y tá đi đến, trong tay cô ta bưng một cái khay, bên trên có mấy thứ như bông gòn gì đó, hẳn là đến rút kim truyền dịch cho Tô Bạch, trên cổ tay của người y tá này cũng có một chiếc thi vòng màu xanh lam, lúc cô ta đi đến, nhiệt độ trong phòng bệnh lại một lần nữa thấp xuống.
- Làm sao anh lại không ngoan như thế.
Y tá từng bước một đi đến:
- Tôi còn chưa tới, làm sao anh lại tự ý tháo kim truyền dịch ra?
Y tá đi đến trước mặt Tô Bạch, không chút nào để ý đến người bệnh cũng đang đứng ở một bên giường bệnh khác của Tô Bạch, mà chính là trực tiếp đưa tay ra, giữ lấy cổ tay của Tô Bạch.
Lạnh.
Lạnh quá,
Đây là một loại lạnh lẽo giống như là bị ướp lạnh.
Cơ thể của Tô Bạch theo bản năng mà run cầm cập một lúc.
- Anh không nghe lời, bây giờ cần phải một lần nữa đem kim truyền cắm vào, truyền hết chai dịch.
Sau khi nói xong, y tá cầm kim truyền tĩnh mạch lên, trên mặt không có bất kỳ một biểu cảm nào, thậm chí còn lộ ra màu đen khác thường.
- Không, không muốn…
Đừng hoảng sợ, hành động của Tô đại thiếu gia sẽ không làm bạn thất vọng.