Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 462 - Chương 462 Huyết Lệ!

Chương 462

Huyết Lệ!


Tô Bạch vô thức thu hồi tay của mình lại, cơ thể bắt đầu giằng co, co hai chân của mình lại.


- Không muốn, đừng đến gần tôi, không nên đến gần tôi.


- Cậu bị bệnh, cần phải nghe lời.


Người bệnh nhân kia đưa tay giữ lấy Tô Bạch, để cho Tô Bạch không giãy dụa nữa, tay ông ta để ở trên bờ vai Tô Bạch, ấn hắn xuống giường.


Y tá bắt đầu đem kim truyền đâm vào mu bàn tay của Tô Bạch, một cảm giác nhói đau truyền đến.


- Ồ… Không đâm vào mạch máu.


Y tá lại rút kim truyền dịch ra.


Vừa đâm vừa rút, trên mặt Tô Bạch chảy ra rất nhiều mồ hôi, hơi thở của Tô Bạch cũng bắt đầu trở nên dồn dập.


- Một lần nữa.


- Ồ… Lại không đâm vào mạch máu.


- Anh yên tâm, lần sau sẽ không như thế nữa.


- Ồ, vẫn sai, tiếp tục nào.


Mắt Tô Bạch bắt đầu chuyển sang trắng bệch, cả người dưới loại tra tấn tinh thần này đã bắt đầu đi đến điểm giới hạn sụp đổ.


Người bệnh nhân kia tiếp tục dùng tay ấn lấy Tô Bạch, nhưng sau khi ông ta phát hiện ra sự giãy dụa của Tô Bạch càng lúc càng yếu, sức lực trên tay ông ta cũng theo đó giảm đi.


Nhưng mà, đúng lúc này, trên mặt Tô Bạch bỗng nhiên nổi lên một vệt ửng đỏ.


Ánh mắt Tô Bạch lập tức khôi phục lại sự tập trung, trên mặt hắn lộ ra một loại vặn vẹo, thần sắc tàn nhẫn.


- Con mẹ nhà ông!


Tô Bạch đá một cước vào trước ngực người bệnh nhân, khiến cho ông ta lùi lại về phía sau, ngã rầm một cái xuống đất. Đồng thời, Tô Bạch giữ lấy tay của y tá, cướp lấy kim truyền trên tay cô ta, một tay khác bóp lấy cổ y tá, hung hăng đâm vào trong mắt y tá.


- Phụt…


Chất lỏng tanh hôi màu đen từ trong mắt y tá bắn ra tung tóe.


- Cậu là bệnh nhân, cậu nên nghe lời y tá.


- Kim này dùng để cắm lên tay truyền dịch cho cậu, sao cậu có thể cắm nó vào trong mắt tôi như thế, nghe lời…


Dường như đối với sự phản kích của Tô Bạch, người bệnh nhân và y tá kia hoàn toàn không nhìn thấy, bọn họ lại một lần nữa hướng về phía Tô Bạch.


Sự sợ hãi giống như thủy triều, dường như một lần nữa lại bao phủ tất cả.


Tô Bạch bỗng nhiên cười, cười như điên vậy.


Trong đầu của hắn nghĩ đến rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh trước đó hắn nhìn thấy, cùng với những hình ảnh bản thân hắn đang chứng kiến.


Người bệnh nhân quấn băng y tế trên mặt, bệnh nhân mang theo thi vòng.


Chính mình mất đi sức mạnh.


Trong camera giám sát là hình ảnh chính mình rời đi.


Ghi chép xuất viện của chính mình.


Khi tất cả mọi thứ, tất cả mọi chi tiết nhỏ đều đang không ngừng cùng nhau đẩy hắn xuống vực sâu của sự sợ hãi.


Trong này, nhất định có vấn đề.


Bởi vì.


Quá trùng hợp.


Quá trùng hợp liền mang ý nghĩa quá giả!


Mỗi một chi tiết đều được thiết kế tốt, sự xuất hiện của mỗi một nhân vật, mỗi một nhân tố sợ hãi đều được bố trí tốt, tất cả đều đang chờ hắn từng bước một theo con đường này đi vào, giẫm lên,


Sau đó,


Ngã xuống!


- Muốn cho tôi hoảng sợ đến mức sụp đổ đúng không, đến đây đi.


Tô Bạch tự mình lẩm bẩm, trong đầu hắn bắt đầu hiện ra hình ảnh bên trong bức tranh mà lúc trước Cát Tường cho hắn xem.


Hình phạt thiêu sống.


Thiêu đốt.


Hiệp sĩ Đền Thánh. (Hiệp sĩ dòng Đền/ hiệp sĩ templar)


Hồng y giáo chủ.


Giáo hoàng.


Thượng đế…


Khi Tô Bạch bắt đầu không ngừng nhớ lại và hòa mình vào những hình ảnh kia, bên giường của hắn bỗng nhiên xuất hiện lửa, đồng thời từng tiếng từng tiếng thơ ca giống như được vang lên từ sâu trong tòa thánh.


Gương mặt của y tá bắt đầu không ngừng vặn vẹo và biến hóa, biến thành một hiệp sĩ Đền Thánh nằm sấp trên mặt đất.


Người bệnh nhân bắt đầu biến thành một hồng y giáo chủ.


Dường như vào lúc này, toàn bộ khung cảnh trong phòng bệnh đều biến thành một tờ giấy bị vò nát, bắt đầu loang lổ và phân mảnh.


Rầm!


Sau cùng, giống như có tiếng thủy tinh vỡ nát truyền đến.


Tô Bạch từ trên giường lăn xuống, thế nhưng nơi mà hắn rơi xuống không phải là nền gạch lạnh như băng, mà chính là trên cỏ, bản thân hắn không phải ngã từ trên giường rơi xuống, mà là từ trên mặt sau hòn giả sơn rơi xuống.


Ở trước mặt Tô Bạch chính là người nữ bác sĩ đang hút điếu thuốc thứ hai, cô ta phát ra một tiếng rên rỉ, điếu thuốc thứ hai này đã hút thật lâu, sau cùng vẫn rơi trên mặt đất, đồng thời, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ không dám tin.


Hai hàng huyết lệ từ trong mắt của nữ bác sĩ chảy ra ngoài.


Phủi qua vết bẩn trên quần áo, Tô Bạch chậm rãi đứng lên, ánh nắng mặt trời, không khí trong lành, tất cả những thứ này, đột nhiên khiến cho người ta mê muội.


Những có đôi khi con người chính là phạm tiện như thế, lúc có được thì không biết trân quý, một khi trải qua cảm giác mất đi, trong nháy mắt lại trở nên vạn phần hoài niệm.


Máu tươi trong mắt nữ bác sĩ chảy ra, dần dần thấm đẫm chiếc áo blouse trắng trên người cô ta, khiến cho cô ta có chút chật vật, hai tay cô ta ôm lấy mặt mình, nhưng vẫn không ngăn được máu tươi chảy ra, chẳng qua cô ta vẫn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu cứ thế nhìn Tô Bạch.


- Ông đây không quen biết cô.


Lúc Tô Bạch nói ra những lời này, trên người hắn rõ ràng đã xuất hiện sát khí, chính mình không biết cô ta, cô ta thế mà thiếu chút nữa đã đẩy hắn vào chỗ chết.


Nữ bác sĩ không trả lời, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Tô Bạch lại giống như đang nhìn một kẻ có thâm cừu đại hận với mình.


Xem ra lời nói không thông, cũng không cần đi thuyết phục, người ta đã muốn hắn chết, như vậy Tô Bạch hắn cũng không thể để cho cô ta còn sống yên ổn.


Bởi vì trước đó bị huyết thi hấp thụ không ít sinh cơ, cho nên cơ thể của hắn có chút suy yếu, nhưng hai ngày nay tĩnh dưỡng, xem như là bù đắp được một chút. Tô Bạch vừa chủ động đi về phía bác sĩ, vừa bắt đầu phát sinh biến hóa trên cơ thể.


Răng nanh của Vampire hiện ra, cơ thể cũng bắt đầu trở nên căng cứng, một màu đỏ nhàn nhạt xuất hiện trên làn da Tô Bạch, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất yêu dị.


Trong ký ức, Tô Bạch quả thật rất ít khi hoán đổi sang trạng thái Vampire để đi chiến đấu, bởi vì trước kia, ở trong trạng thái Vampire, Tô Bạch ăn qua rất nhiều thiệt thòi, thế nhưng sau khi trải qua hình ảnh trong bức tranh kia, Tô Bạch phát hiện ra, dường như đối với việc vận dụng huyết thống Vampire, hắn có thêm một phần hiểu rõ.


Nữ bác sĩ còn chưa từ trong thương thế trước đó khôi phục lại, mắt cô ta vẫn còn đỏ ngầu đáng sợ như vậy, nhưng động thái Tô Bạch đang hướng đến gần mình, cô ta vẫn còn có thể nắm bắt được, lúc này tóc của cô ta không ngừng tung bay, mặt hồ nước nhấc lên từng đợt gợn sóng, giống như một mặt gương đang được nâng lên, ẩn chứa vô tận biến hóa huyền diệu.


Tô Bạch đến gần nữ bác sĩ, một cánh tay thuận thế đánh tới, móng tay sắc bén lướt qua, thế nhưng thứ mà móng tay Tô Bạch quét qua chỉ là một tầng ảo ảnh, thân hình của nữ bác sĩ nổi lên trong hồ nước.


Ánh mắt Tô Bạch hơi co rụt lại, hắn rõ ràng, con đường cường hóa của nữ bác sĩ này hẳn là cùng loại với huyễn hóa (biến hóa huyền ảo). Cô ta rất dễ dàng lừa gạt giác quan của hắn, hiệu quả tương đương với trận pháp trong căn nhà của lão Phương, chẳng qua người đang đứng trước mặt hắn bây giờ, xem như là một trận pháp di động.


Chương 462

Bình Luận (0)
Comment