Chương 463
Ai Dám Qua Đối Mặt Với Nó
Nếu như đám người mập mạp và hòa thượng ở đây, đối phó với loại cường hóa huyễn thuật này cũng nên tính là thuật nghiệp hữu chuyên công (ai cũng có chuyên môn của mình), nhưng đối với Tô Bạch mà nói, bởi vì “chuyên ngành” của hắn không liên quan gì đến loại hình cường hóa này, cho nên xuất hiện rất nhiều phiền phức.
Tô Bạch nhắm mắt lại, thân thể hơi trầm xuống, hắn đang cố gắng dùng thứ được gọi là giác quan thứ sáu để tìm tung tích của đối phương, mặc dù hiệu quả rất kém cỏi, nhưng nhìn từ bề ngoài, quả thật rất dọa người, có một loại cảm giác “Tôi đã nhìn thấu tất cả”.
Trên mặt hồ nước, nữ bác sĩ khoanh tay trước ngực, cơ thể của cô ta bắt đầu hóa thành hơi nước, đây là dự định rời đi. Giống như ngay từ khi vừa mới bắt đầu, cô ta đã tiến hành công kích bất ngờ với Tô Bạch, nhưng không thành công, ngược lại còn khiến cho hai mắt mình bị thương, hiện nay nếu muốn lại lôi kéo Tô Bạch vào trong huyễn cảnh do chính mình thiết kế tỉ mỉ, quả thật có chút suy nghĩ hão huyền rồi.
Trái ngược với Tô Bạch chính là, cô ta có năng lực che giấu chính mình, nhưng lúc Tô Bạch ở trong trạng thái tỉnh táo, cô ta lại không có năng lực đi giết hắn.
Hơi nước bắt đầu nhẹ nhàng rời khỏi mặt nước, xem dáng vẻ này là dự định trực tiếp chạy trốn.
Ngay khi hơi nước rời khỏi mặt nước, khóe mắt của Tô Bạch bắt đầu giật giật, trong miệng phát một tiếng kêu to, cả người hóa thành huyết vụ, lấy một loại tư thái hổ đói xuống núi, không ngừng khuếch tán đến đó.
Lúc này ở trên mặt hồ nước, có thể nhìn thấy rõ ràng huyết vụ và hơi nước đang “quấn quýt” lẫn nhau, huyết vụ mang theo hơi thở cuồng loạn và hung hãn, còn hơi nước, ngay từ khi vừa mới bắt đầu đã hoàn toàn rơi vào một thế yếu.
Tên gia hỏa này khiến cho cô ta cảm thấy e ngại, làm cho cô ta cảm nhận được cảm giác bất lực là gì.
Còn đối với Tô Bạch mà nói, nữ bác sĩ này chẳng khác gì đang lột trần truồng nơi riêng tư của hắn, làm sao hắn có thể không thẹn quá hóa giận cho được?
Huyết vụ bắt đầu hấp thu hơi thở sinh mệnh đến từ trong hơi nước, dù sao trước đó ở bảo tàng Binh Mã Dũng, Tô Bạch đã bị huyết thi hấp thụ không ít sinh cơ, lúc này có thể mượn cơ hội bổ sung cho đủ.
Không bao lâu sau, hơi nước đã không chống đỡ nổi nữa, huyễn ảo biến mất, nữ bác sĩ với gương mặt trắng bệch ngã vào trong hồ nước, trong nháy mắt, từ huyết vụ ngưng tụ ra thân hình của Tô Bạch, một tay Tô Bạch giữ lấy cổ của nữ bác sĩ, từ trên mặt nước nhảy ra ngoài, rơi vào phía sau hòn giả sơn.
Năm móng tay đã đâm vào vị trí cổ của nữ bác sĩ, không có hạ sát chiêu, nhưng chỉ cần nữ bác sĩ còn dám lộn xộn, trong nháy mắt chiếc cổ của cô ta sẽ bị Tô Bạch bẻ gãy.
Nữ bác sĩ vẫn còn thần trí, bởi vì Tô Bạch chưa có hút cô ta thành cái xác khô, mà chính là giữ lại một hơi thở cho cô ta, mặc dù hiện tại Tô Bạch rất muốn giết cô ta, nhưng Tô Bạch càng muốn biết vì sao nữ bác sĩ lại muốn ra tay với hắn.
Tô Bạch chắc chắn trước đó chính mình chưa từng gặp qua nữ bác sĩ, hai người chưa từng gặp nhau.
- Tại sao phải ra tay với tôi?
Giọng nói của Tô Bạch hơi khàn khàn, lúc nói chuyện, hắn lè lưỡi liếm môi của mình, trên vẻ mặt có phẫn nộ, đồng thời xen lẫn với vẻ thỏa mãn vì vừa mới hấp thu được sinh cơ.
- Anh và nó có liên hệ, các người quen biết.
Bởi vì cổ nữ bác sĩ còn đang bị móng tay Tô Bạch khống chế, cho nên lúc nói chuyện lộ ra tốn rất nhiều sức lực, chẳng qua Tô Bạch không cho cô ta nhiều tự do hơn, bởi vì Tô Bạch cần phải đảm bảo cho tay chân hắn tiếp xúc sâu với cô ta, có như thế, hắn mới không cần lo lắng đến việc đối phương sẽ lại một lần nữa sử dụng thủ đoạn huyễn thuật. Dù sao, ngay tại khi đối phương lại một lần nữa dùng huyễn thuật mê hoặc hắn, hắn sẽ trực tiếp dùng tay vặn gãy cổ cô ta, điểm tự tin này, Tô Bạch vẫn phải có.
- Có cái rắm!
Tô Bạch đáp lại ba chữ này.
Trên mặt nữ bác sĩ lộ ra vẻ oán hận:
- Nó không giết anh, tôi nhìn thấy rất rõ ràng.
Tô Bạch nhíu mày, hiển nhiên nữ bác sĩ đang nói đến chuyện, lúc ở trong nhà vệ sinh, huyết thi cầm điện thoại di động của hắn nghe Cát Tường gọi điện, sau đó huyết thi không ra tay giết hắn, chỉ đem hắn ném ra bên ngoài vách tường của nhà vệ sinh, khiến hắn rơi vào trong hồ nước.
- Làm sao tôi biết nó vì chuyện gì lại không giết tôi chứ? Tôi và nó không có liên quan gì.
Tô Bạch nói.
- Anh đã quyết tâm giết tôi, nếu như không phải anh chột dạ, anh sẽ không đến mức đi nói mấy lời vô nghĩa với một người sắp bị anh lập tức giết chết.
Khóe miệng nữ bác sĩ không ngừng có máu tươi chảy ra, hiển nhiên, tình trạng cơ thể của cô ta không được tốt cho lắm. Đầu tiên, huyễn cảnh của cô ta bị Tô Bạch dùng một loại hình ảnh ở cấp độ tinh thần càng sâu phá vỡ, bản thân cô ta gặp phản hệ nghiêm trọng. Ngay sau đó, ở trong quá trình chạy trốn, cô ta bị Tô Bạch bắt được, bị hấp thu phần lớn sinh cơ, hiện tại cô ta còn có thể sống được, đơn giản là bởi vì thể chất vượt trội của thính giả, cho nên cô ta mới có thể gắng gượng chống đỡ, nếu đổi lại người bình thường, cho dù có ba cái mạng cũng đã sớm chết xong.
Tô Bạch im lặng, bởi vì hắn cảm thấy lời của nữ bác sĩ này rất có đạo lý. Thật ra trong lòng hắn đã đoán được thân phận của huyết thi, về phần có phải hoàn toàn chính xác hay không, Tô Bạch không rõ. Chẳng qua có rất nhiều chi tiết nhỏ không ngừng ám chỉ thân phận của huyết thi về phía người kia, nhưng bởi vì chính mình cố kỵ Phát Thanh Khủng Bố cho đi đời nhà ma, không thể đem thân phận của huyết thi nói ra, ngay cả với đám người mập mạp và hòa thượng, Tô Bạch cũng không để lộ ra một chữ.
Thật ra tính toán trong lòng Tô Bạch rất đơn giản, đó chính là cứ thế giả ngu cho qua việc này, chuyện này không liên quan gì đến hắn. Mục đích của huyết thi và việc thính giả trong khu vực Thiểm Tây bị chết thảm đều không có nửa xu liên quan gì đến hắn, vũng nước đục này, hắn không muốn nhảy vào, cũng không muốn dính dáng.
- Ý của cô chính là, ngoại trừ cô, vẫn còn thính giả khác cũng đến?
Đây là vấn đề Tô Bạch quan tâm, hiển nhiên, Phát Thanh Khủng Bố đã thông báo nhiệm vụ hiện thực cho hắn, hẳn là cũng sẽ thông báo cho người khác, về phần lựa chọn người như thế nào, rốt cuộc tiêu chuẩn và mục đích của Phát Thanh Khủng Bố là gì, Tô Bạch không rõ ràng lắm.
Khóe miệng nữ bác sĩ lộ ra nụ cười:
- Đương nhiên không chỉ có một mình tôi, chẳng qua anh yên tâm, bọn họ đã biết thân phận cũng như tung tích của anh, tôi chỉ là người đầu tiên ra tay, phía sau vẫn còn có những người khác.
Tô Bạch hít sâu một hơi:
- Vì sao không tìm huyết thi gây phiền phức, lại đặc biệt đến tìm tôi?
Trên gương mặt nữ bác sĩ lộ ra một vẻ ửng hồng, giống như là dấu hiệu hồi quang phản chiếu, cô ta phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, gần như tức giận đến mức rít gào:
- Thứ kia đáng sợ như thế, ai dám qua đối mặt với nó chứ?
Đúng thế, ai dám qua đối mặt với nó?