Chương 464
Đi Chậm Quá
Đám người mập mạp và hòa thượng đều là nhân vật có dã tâm, trí dũng kiệt xuất, trước đó mọi người còn cùng nhau liên thủ giết chết lão Phương, nhưng lúc gặp được chuyện này, bọn họ đều dứt khoát phủi mông rời đi. Bởi vì huyết thi thật sự quá kinh khủng, kinh khủng đến mức chính bọn họ đều ý thức được rõ ràng mình hữu tâm vô lực, cho nên trực tiếp rời đi.
Hiển nhiên, Tô Bạch có thể lý giải được ý tứ của câu gào thét này của nữ bác sĩ.
Tô Bạch thở dài, nới lỏng bàn tay của mình đang để ở chỗ cổ nữ bác sĩ ra, lưu lại năm lỗ đen sì, đây là dấu vết năm móng tay đâm vào để lại.
- Cho dù cô có tin hay không, tôi quả thật không có liên quan gì đến nó, tôi không giết cô, bị phân công đến nhiệm vụ hiện thực chết tiệt này chính là bất hạnh của chúng ta, bởi vì một số chuyện cẩu huyết, chúng ta lại tự đi giết lẫn nhau, thật đúng là vô cùng không có ý nghĩa.
Nữ bác sĩ có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tô Bạch:
- Anh thật sự không giết tôi.
- Mau cút đi xa, cẩn thận tôi thay đổi chủ ý.
Tô Bạch thúc giục.
Nữ bác sĩ nhìn Tô Bạch, ánh mắt của cô ta phát sinh một chút biến hóa:
- Anh thật sự không có liên quan gì đến nó?
- Cầu xin cô cút đi, được chứ?
Nữ bác sĩ mím môi, lảo đảo đứng lên.
Thế nhưng, ngay khi cô ta đang chuẩn bị rời khỏi nơi này, một cái tay đột nhiên từ phía sau lưng cô ta đâm đến, trực tiếp bóp nát trái tim của cô ta, khiến cho cơ thể của cô ta vốn đang ở ranh giới sụp đổ, hoàn toàn mất đi sự sống.
Đầu Tô Bạch xuất hiện ở vị trí bả vai của nữ bác sĩ, mặt kề mặt, rất dịu dàng, nhỏ giọng nói:
- Cô đi quá chậm, cho nên tôi thay đổi chú ý rồi.
- Anh…
Câu nói sau cùng, nữ bác sĩ còn chưa nói ra liền hoàn toàn mất đi tất cả sức sống.
Thả cô ta đi, làm sao có khả năng đó?
Trước đó ở trong huyễn cảnh, cô ta thiếu chút nữa đã khiến hắn phát điên, chơi chết hắn, khi đó, cô ta có nghĩ đến việc buông cho tha hắn hay không?
Cho dù còn không biết tên nữ bác sĩ này, cho dù biết rõ ở khu vực gần đây có khả năng còn có thính giả khác, ngay cả khi còn rất nhiều cái cho dù nữa, nhưng trong lòng Tô Bạch đã sớm kết án tử hình với người phụ nữ này.
Đây chỉ là đang chơi hoa chiêu, một mặt là đùa bỡn tâm thái của đối phương, khiến cho đối phương ở thời điểm sắp chết dâng lên một loại hy vọng sống sót, sau đó cứ thế mà bóp tắt nó.
Đây giống như tâm thái lúc tuốt ống vậy, ở trước khi bắn, dù sao cũng nên biến đổi nhiều kiểu, làm cho khoái cảm của mình có thể duy trì được lâu hơn.
Tay của Tô Bạch nhẹ nhàng vuốt ve lên trên người nữ bác sĩ, thế mà lại không sờ được pháp khí gì, ngay cả điện thoại di động và ví tiền cũng không có, đoán chừng người phụ nữ cải trang thành nữ bác sĩ, trước đó, có lẽ cô ta đã cất đồ của mình ở một nơi khác.
Chẳng qua trong túi áo blouse trắng của cô ta, Tô Bạch tìm được một chiếc đồng hồ quả quýt.
Một chiếc đồng hồ quả quýt không quá tinh xảo, không phải là loại đồng hồ hàng hiệu gì đó, gần như tương đương với loại đồ lưu niệm bán mấy chục tệ ở ven đường mà thôi.
Mở chiếc đồng hồ quả quýt ra, ở trên nắp có một tấm hình, là nữ bác sĩ này, dáng vẻ so với hiện tại càng thêm trẻ hơn, không thành thục như bây giờ, khi đó cô ta còn có vẻ hơi ngây ngô, nhìn vào bức ảnh, ít nhất là một năm trước. Đối với thính giả mà nói, một năm đủ để thay đổi rất nhiều.
Trong bức ảnh, ngoại trừ người phụ nữ này còn có một con mèo, con mèo được người phụ nữ này ôm vào trong ngực rồi chụp ảnh. Con mèo kia có dáng vẻ cao lãnh, giống như nó chịu để người ta bế lên chụp ảnh đã là rất nể mặt.
Một con mèo, một con mèo đen.
Cát Tường!
Vào lúc này, đôi môi của Tô Bạch có chút khô khốc, người mà hắn vừa mới giết, thế mà lại có liên quan với Cát Tường, như vậy, dựa vào mạch suy nghĩ này mà nói, cô ta và người mà hắn đoán có liên quan.
Lần này, Phát Thanh Khủng Bố phái thính giả đi chấp hành nhiệm vụ hiện thực, không thể nào là do lựa chọn ngẫu nhiên, hẳn là lựa chọn những người có điểm chung.
Sau khi hiểu rõ điểm này, cuối cùng Tô Bạch cũng cảm giật mình bừng tỉnh, xem ra, Phát Thanh Khủng Bố quả thật thông qua những phương thức này để tiến hành thăm dò và xác nhận.
- Vì sao không dứt khoát ngưng phát sóng để tiến hành chỉnh đốn và cải cách, nhất định phải thông qua con đường quanh co khúc khuỷu?
Tô Bạch tự mình lẩm bẩm, rốt cuộc Phát Thanh Khủng Bố có tính toán gì, Tô Bạch đoán không ra, đồng thời hắn cũng lười đoán. Chẳng qua hắn vẫn bế thi thể của nữ bác sĩ lên, đi vào bên trong hồ nước. Bên dưới hồ nước có không ít tảng đá và mấy thứ đồ bỏ đi, Tô Bạch tìm một khe hở, nhét thi thể vào trong đấy. Sau đó hắn nổi lên mặt nước, trên bãi cỏ còn có một số vết máu, Tô Bạch che giấu qua.
Vốn dĩ cô ta sử dụng thân phận giả, hơn nữa còn là thính giả, cho nên tử vong của cô ta, hẳn là không gây nên quá nhiều sóng gió trong thế giới hiện thực.
Có lẽ đối với thính giả mà nói, bầu không khí ở bên phía Tây An thật sự không quá tốt, cho nên sau khi chuyện này xảy ra, Tô Bạch xử lý cẩn thận hơn lúc trước. Về phần trước đó nữ bác sĩ có nhắc đến chuyện, khả năng sẽ còn có thính giả khác đến tìm hắn, Tô Bạch không quá lo lắng. Một mặt là vì mọi người không có cách gì xác nhận phương thức liên lạc và thân phận, người nào cũng không biết còn có những ai tiếp nhận nhiệm vụ này, cho nên tính thật giả của câu nói kia của nữ bác sĩ còn cần phải xem xét lại.
Một mặt khác, cho dù nữ bác sĩ này thật sự có mạng lưới quan hệ rộng khắp, có thể đem chuyện kia của Tô Bạch truyền bá ra ngoài, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, hiện tại Tây An chính là phần mộ của thính giả, huyết thi xuất quỷ nhập thần, cho dù ngươi có là đầu rồng, đến nơi này cũng phải cuộn mình lại.
Tất cả mọi người đều ra vẻ đáng thương, ai sợ ai.
Tô Bạch đi về phòng bệnh, hắn không có ý định tiếp tục nằm trong bệnh viện nữa. Khi nguy cơ rõ ràng còn đang bao phủ trên người mình, tiếp tục giả trang thành đà điểu, đem đầu mình vùi vào trong hố cát, hưởng thụ ánh nắng mặt trời trong bệnh viện, đó không phải là lựa chọn sáng suốt, chẳng qua quần áo trên người hắn bị bẩn và ướt, nên thay một bộ quần áo khác rồi đi.
Phòng bệnh hai người, chiếc giường bên cạnh vẫn còn bừa bộn, sau khi thay xong quần áo, Tô Bạch đứng ở bên giường mình, dáng vẻ có chút thất thần.
Nếu như nữ bác sĩ kia ra tay vào lúc hắn đang nằm trên núi giả để nghỉ ngơi, vậy cảnh tượng tối hôm qua, người bệnh nhân và y tá có thi vòng trên cổ tay kia, thật ra không phải là sản phẩm của huyễn cảnh, mà thật sự tồn tại?
Tuy bản thân Tô Bạch không am hiểu về phương diện thuật pháp này, nhưng xem như cũng biết một ít, loại thuật pháp này chính là dựa vào trí nhớ của đối phương để tiến hành biên tập và thay đổi, tạo ra hình ảnh đánh sâu vào ý thức, đạt đến hiệu quả phá hủy trụ cột tinh thần của đối phương.
Điều này có nghĩa, nữ bác sĩ dùng huyễn cảnh để công kích tinh thần của hắn, là căn cứ vào trí nhớ gần đây của hắn.