Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 466 - Chương 466 Xe Tang

Chương 466

Xe Tang


Trên thế giới này không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, đối phương hai lần ba lượt không giết chính mình, hẳn là đối phương có lý do riêng của mình, nếu như lúc này chính mình lại đâm đầu về phía trước, thật đúng là không lý trí.


Tô Bạch chậm rãi lùi lại, mãi cho đến khi lùi đến bên ngoài cánh cửa của nhà xác, tim của Tô Bạch vẫn luôn treo trên cao, chờ đến khi chính mình bước lên bậc thang, đi ra cổng bệnh viện, Tô Bạch mới nặng nề thở ra một hơi nhẹ nhõm.


Huyết thi kia lại một lần nữa buông tha cho hắn.


Không đúng, huyết thi không chỉ buông tha cho hắn, mà còn buông tha cho nữ bác sĩ kia.


Khi đó nữ bác sĩ tận mắt nhìn thấy hình ảnh huyết thi ném hắn từ trong nhà vệ sinh vào hồ nước, Tô Bạch không tin huyễn thuật của nữ bác sĩ có thể so được với huyết thi. Thủ đoạn của huyết thi trong viện bảo tàng tượng binh mã, Tô Bạch đã được tận mắt chứng kiến, điều này mang ý nghĩa, lúc đó huyết thi khẳng định đã biết sự tồn tại của nữ bác sĩ, thế nhưng huyết thi lại buông tha cho hắn, đồng thời cũng buông tha cho nữ bác sĩ kia.


Tô Bạch rất rõ ràng, bản thân hắn và nữ bác sĩ kia đều là thính giả do Phát Thanh Khủng Bố đặc biệt lựa chọn, tuyệt đối không phải vì lý do bọn họ nằm trong danh sách thính giả cường đại gì đó, có lẽ đơn giản là vì bọn họ đều có liên quan đến Cát Tường, cho nên mới được phái đến.


Khả năng trong lúc Phát Thanh Khủng Bố thử thăm dò về thân phận của huyết thi đã khiến cho huyết thi thu liễm lại, không hề giống như lúc trước, không chút kiêng kỵ đồ sát toàn bộ thính giả cấp cao trong khu vực Thiểm Tây.


Đây là một ván cờ ở cấp độ rất cao, bản thân Tô Bạch rất rõ ràng, chính mình, bao gồm cả nữ bác sĩ bị hắn giết chết cũng chỉ là một quân cờ trong ván cờ này, hơn nữa còn là một quân cờ đáng thương, bởi vì cho dù hắn có liều lĩnh lật tung bàn cờ cũng không biết nên ra tay từ nơi nào, cho dù là bên nào thì đều có thể dễ dàng khiến hắn tan thành mây khói, hắn căn bản không thể nhảy nhót nổi.


Đứng ở trước cổng bệnh viện, Tô Bạch muốn gọi xe, thế nhưng trong lúc nhất thời, Tô Bạch không rõ chính mình nên đi nơi nào, thành phố Tây An này rất rộng lớn, nhưng sau khi phạm vi hoạt động của hắn bị Phát Thanh Khủng Bố giới hạn ở đây, cả thành phố cổ Tây An này mang đến một loại cảm giác giống như lồng giam cho Tô Bạch, dường như ngay cả không khí cũng bị trói buộc.


Cỗ huyết thi kia, hẳn là có liên hệ rất sâu với Cát Tường, trước đó Tô Bạch đã từng hoài nghi đến việc liệu huyết thi có phải là Lệ Chi hay không, dù sao phương thức xuất hiện của huyết thi, hành động trực tiếp lôi mình ra khỏi trong bồn cầu kia, thật sự không giống với hành động một người phụ nữ như Lệ Chi sẽ làm ra.


Nói một câu không dễ nghe, cho dù là uống một cốc trà trước khi chết, Lệ Chi cũng sẽ không sợ phiền phức, tinh tế pha trà, sau đó uống xong mới chết, mà không phải là trực tiếp cầm ấm nước sôi tu ừng ực, mỗi người có một phong cách riêng, có đôi khi loại phong cách này theo kèm với sinh tử.


Chậm rãi đi dọc theo con đường phía trước bệnh viện, trên người Tô Bạch chỉ có một chiếc ví tiền và hai chiếc điện thoại di động, không có hành lý, vì thế hai tay hắn rất tùy ý bỏ vào bên trong túi quần, nhìn không khác gì một tên lưu manh không việc làm ở khu Tây An, không giống với du khách đến du lịch, cũng không giống với dân bản địa điển hình.


Tình cờ đi đến một quán cơm nhỏ ở ven đường, Tô Bạch đi vào gọi hai chiếc bánh mì kẹp Tây An và một bát mì, bánh mì kẹp Tây An này được làm theo khẩu vị của người Thiểm Tây, Tô Bạch nhớ kỹ lúc hắn còn học đại học ở vùng duyên hải đông bộ, trước cổng trường có bán bánh mì kẹp Tây An, chính là dùng một bánh mì hình tròn được cắt đôi, sau đó thả vào trong chảo nóng rồi lấy ra nhét thêm mấy miếng thịt và rau cho xong việc, ở chỗ này, bánh mì kẹp Tây An này hiển nhiên càng có nhiều thành ý hơn.


Tô Bạch vừa ăn, vừa lấy điện thoại di động ra nhắn tin vào trong nhóm chat.


Mập mạp nhanh chóng xuất hiện trả lời, anh ta gửi đến một bức ảnh, trong ảnh, ba người bọn họ đang trong một khu rừng nào đó ở Trùng Khánh, bọn họ cùng nhau ăn lẩu trong một cửa hàng.


Nhìn thấy bức ảnh này, Tô Bạch vô thức dùng sức cắn một miếng bánh mì kẹp Tây An, chính mình ở bên này bị tù túng, không một ngày dễ chịu, ba người bọn họ lại trôi qua tháng ngày không bị ràng buộc.


Sau khi ăn xong, Tô Bạch đứng dậy rời đi, ánh nắng mặt trời hơi có chút chói mắt, tuy nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, trên đường cũng đã có những người mặc áo khoác, nhưng trong lòng Tô Bạch vẫn cảm thấy nôn nóng bất an.


Khi con người ta không có phương hướng thường sẽ cảm thấy có chút chân tay luống cuống, không biết phải làm như thế nào, hiện tại Tô Bạch chính là bộ dạng này. Hắn hoàn toàn không có phương hướng, hoàn toàn không có kế hoạch, tiếp tục lăn lộn qua từng ngày, hoàn thành xong nhiệm vụ hiện thực, sau đó lập tức rời đi, đây chính là suy nghĩ trong lòng Tô Bạch.


Trong biển người mênh mông, Tô Bạch phát hiện ra chính mình đã có chút mất phương hướng.


Có lẽ bởi vì gần đây chịu ảnh hưởng quá lớn từ huyết thi, càng có thể là liên quan đến việc trước đó tiếp xúc với đám người Phương Văn Hải, Lan Lâm, Phích Lâu, Yến Hồi Hồng, khi mà thực lực của mình rõ ràng còn rất xa mới đạt đến tiêu chuẩn, lại tiếp xúc với người ở cao tầng vốn dĩ không nên tiếp xúc, gây ra ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.


Trong lúc vô thức, dường như Tô Bạch đã mất đi cảm giác vững chắc khi từng bước đi về phía trước, bước chân của hắn có chút phù phiếm, rất có một loại cảm giác vò đã mẻ không sợ rơi, dù sao những người kia mạnh hơn hắn nhiều lần như thế, lại bị hắn đánh bậy đánh bạ kéo xuống.


Giống như như một người ở giai cấp lao động bình thường với đồng lương vừa đủ, nhưng tất cả hàng xóm của hắn đều là phú hào, điều này chắc chắn sẽ khiến cho hắn có một loại áp lực thật lớn, thậm chí sau cùng biến thành một loại cam chịu.


Một chiếc xe tang từ bên kia đường đi đến, ánh mắt Tô Bạch rơi vào trên xe tang, không biết vì sao, hắn có một loại cảm giác bị chiếc xe tang này nhìn chăm chú.


Lúc xe tang chạy qua trước mặt hắn thì ngừng lại.


Xung quanh có rất nhiều người đi đường, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc, tất cả mọi thứ có liên quan đến việc mai táng đều mang đến cho người ta cảm giác không may mắn, nhất là việc xe tang dừng lại ở ven đường.


Cửa xe tự động mở ra, Tô Bạch nhìn xung quanh, sau đó lập tức đi đến, cửa xe đóng lại, xe tang tiếp tục đi trên đường.


Nhiệt độ trong xe rõ ràng thấp hơn ở bên ngoài rất nhiều, trong xe chỉ có một người tài xế, đương nhiên ở phía sau xe còn có một tủ đông với một thi thể nằm trong đó. Chiếc xe này hẳn là từ bệnh viện hoặc một nơi nào đó đưa thi thể đi hỏa táng, trong xe còn có quy tắc của nhân viên và phân công nhiệm vụ của nhà hỏa táng.


Tài xế ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lái xe, nhưng Tô Bạch có thể thấy được, sắc mặt tài xế có chút tái nhợt, đây là do bị quỷ nhập vào người, hoặc là nói bị quỷ chướng.


Chương 466

Bình Luận (0)
Comment