Chương 492
Người Chết Thứ Hai
Tô Bạch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì, trong số thính giả, có rất nhiều người có đam mê đặc thù. Ở trong mắt người thường mà nói, những người có đam mê đặc thù thường là do đã trải qua những chuyện đặc biệt. Những chuyện đặc biệt mà thính giả đã trải qua, tuyệt đối nhiều hơn những người bình thường rất nhiều, điều này rất dễ dàng khiến cho những thính giả này mang đến cảm giác nhìn rất biến thái đối với người bình thường.
Nguyên nhân cái chết của Vương Điềm Điềm không rõ, giống như bị một người có sức lực rất lớn, cứ như thế ấn đầu cô ta vào trong bồn cầu.
Thi thể của cô ta vẫn còn tiếp tục bị bỏ lại trong nhà vệ sinh, không ai thu dọn, bây giờ, phần lớn mọi người đang ở quán cafe trước mặt rạp chiếu phim. Toàn bộ phạm vi của rạp chiếu phim tương đối lớn, nó nằm trong một tòa cao ốc sáu tầng, ngoại trừ sảnh chính, bên ngoài còn bao gồm một quán cafe và một khu vui chơi cho trẻ em. Tuy Phát Thanh Khủng Bố không có nói rõ về phạm vi giới hạn của địa điểm, nhưng tất cả bọn họ đều không phải người mới, dĩ nhiên hiểu rõ hậu quả là gì khi thoát khỏi nội dung cốt truyện.
Ví tiền của mỗi người đều bị Phát Thanh Khủng Bố “tịch thu”, trên cơ bản, ngoại trừ thuốc lá và bật lửa, trên quần áo của mọi người đều không còn thứ gì, ngoại trừ… Một thẻ thành viên của rạp chiếu phim.
Trong mỗi một tấm thẻ đều có 1000 tệ, không chỉ mua được vé xem phim, nó còn có thể mua được đồ ăn và đồ uống bên trong rạp chiếu phim, đây xem như là phí sinh hoạt mà Phát Thanh Khủng Bố cho tất cả thính giả.
Trong quán cafe có bốn nhân viên phục vụ, có tám, chín, thính giả đang ngồi ở đây, Tô Bạch cũng là một trong số đó.
Gọi một cốc Latte, Tô Bạch có thể cảm nhận được mấy thính giả xung quanh hắn đều đang vô thức quan sát bốn nhân viên phục vụ trong quán cafe. Bọn họ không biết sự quỷ dị bên trong rạp chiếu phim lúc này, cũng không cảm thấy một rạp chiếu phim lớn như thế lại chỉ có một số người là việc gì không bình thường, đây chính là do Phát Thanh Khủng Bố thiết lập, nói cho cùng, NPC sẽ trở nên rất NPC.
Vương Điềm Điềm là người đầu tiên chết, nguyên nhân cái chết và hung thủ đều không thể xác định được, dựa theo mạch suy nghĩ bình thường, thông thường Phát Thanh Khủng Bố sẽ lấy người chết đầu tiên để làm mẫu và giải thích rõ, điều đó có nghĩa, có khả năng Vương Điềm Điềm không phải là thính giả, cô ta chính là một NPC do bản thân Phát Thanh Khủng Bố xây dựng, nhưng dường như chiêu thức này đã được sử dụng nhiều lần, Tô Bạch rất rõ ràng, thính giả ở đây có mạnh có yếu, nhưng kinh nghiệm đều phong phú, chắc chắn không chỉ có một người nghĩ như thế.
Thế nhưng, nếu như Vương Điềm Điềm không phải là NPC thì sao.
Tô Bạch cầm thìa, nhẹ nhàng khuấy vào trong cốc của chính mình. Nếu Vương Điềm Điềm không phải NPC, nhưng ngay khi thế giới chuyện xưa vừa bắt đầu, cô ta lại chết đi, như vậy đảo ngược lại mạch suy nghĩ về kết quả, nói cách khác, Vương Điềm Điềm dùng một tốc độ rất nhanh liền phát hiện ra điểm G. Rất có khả năng, cô ta đã có phát hiện trọng đại, nhưng cô ta phát hiện ra quá đột ngột, cũng quá đường đột. Phát Thanh Khủng Bố hẳn là sẽ không nói chính mình thiết lập thời gian làm nhiệm vụ là một ngày, nhưng một thính giả lại có thể phá vỡ nó trong vài phút, vì muốn để cho thế giới chuyện xưa này chơi được lâu hơn, lập tức đem Vương Điềm Điềm giết chết ư? Phát Thanh Khủng Bố không đến mức chơi xấu như vậy.
Như vậy, chỉ có thể nói, Vương Điềm Điềm phát hiện ra quá đột ngột, chính bản thân cô ta không có chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời cũng không cẩn thận, điểm G này, biểu thị cho đáp án cuối cùng, đồng thời cũng đi kèm với nguy hiểm to lớn, cô ta cứ như thế may mắn phát hiện ra, lại không may mắn chết mất rồi.
Nói như thế, bên trong phòng vệ sinh kia hẳn là còn ẩn giấu bị mật gì?
Tô Bạch nâng tách trà lên, uống một ngụm, lúc hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi, ánh mắt đảo qua những người ở đây, người đàn ông đội mũ lưỡi trai và người đàn ông đeo kính râm đều không có ở nơi này, Chử Đình ngồi trong một góc khuất, trên tay cầm một cốc trà sữa, vẻ mặt ngưng trọng, chẳng qua, trước đó bên cạnh cô ta, ngoại trừ Vương Điềm Điềm còn có một người đàn ông khác, người này cũng không ở trong quán cafe.
Khoan đã.
Hình như bản thân hắn đã phạm vào sai lầm của việc tư duy theo quán tính.
Trong đầu Tô Bạch nhớ lại hình ảnh khi đó, Chử Đình, Vương Điềm Điềm và một người đàn ông trung niên khác cùng nhau từ bên ngoài đi tới, như vậy, trước đó ba người bọn họ đi nơi nào?
Nơi mà bọn họ đã đi đến trước đó, khả năng mới chính là điểm quan trọng, còn phòng vệ sinh kia, đoán chừng chỉ là một “hiện trường phát hiện án”.
Rời khỏi quán cafe, Tô Bạch tùy tiện mua một tấm vé của bộ phim sắp chiếu, sau đó đi vào trong khu vực sảnh, nhân viên nơi này kiểm tra vé rất nghiêm ngặt, không thể để cho thính giả tùy ý ra vào, cũng không có thính giả nào dám xông vào.
Sau khi đi vào, Tô Bạch đi dạo qua mỗi khán phòng, không biết vì sao, hắn không tìm thấy vị trí của mấy người Chử Đình, chẳng lẽ nói bọn họ không ở đây?
- Anh đang tìm gì thế?
Một giọng nói rất khàn từ phía sau lưng Tô Bạch vang lên.
Tô Bạch xoay người liền nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm đứng ở chỗ lối rẽ sau lưng mình, anh ta hẳn là mới từ khán phòng số 13 đi ra, trong tay còn cầm một cốc coca.
- Anh có nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu vàng không?
Tô Bạch hỏi thẳng.
- Thật ra, tôi cũng đang tìm ông ta, nhưng không tìm được.
Người đàn ông đeo kính râm nhanh chóng trả lời.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Bên trong đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, có muốn cùng vào xem không?
Người đàn ông đeo kính râm chỉ vào khán phòng phía sau mình.
- Bộ phim gì thế?
- Nhà tù Shawshank. – Người đàn ông đeo kính râm nhếch môi cười nói.
- Rất hợp với tình hình.
- Đúng thế, quả thật rất phù hợp với tình hình, nhưng phiên bản “Nhà tù Shawshank” này có điểm không giống với bản gốc, tôi cũng vừa mới phát hiện ra sau khi đi vào.
Nếu đã không tìm được người mình muốn tìm, Tô Bạch quyết định đi vào, người đàn ông đeo kính râm chỉ vào màn hình rồi nói:
- Anh nhìn xem, có phải cảm thấy không giống nhau?
- Sự hài hòa giữa hình ảnh và màu sắc không đúng.
Tô Bạch nói.
- Hình như là…
Người đàn ông đeo kính râm đặt cốc coca trên tay xuống:
- Ha ha, vừa rồi, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ, thế mà còn ngu ngốc ngồi ở chỗ này quan sát lâu như thế.
- Phòng máy chiếu.
Tô Bạch nói ra ba chữ này.
- Đúng thế, phòng máy chiếu.
Người đàn ông đeo kính râm hít sâu một hơi.
- Đoán chừng không còn kịp nữa rồi, nhất định chuyện kia đã phát sinh.
Trong một rạp chiếu phim hiện tại, về cơ bản, phòng máy chiếu có thể kiểm soát tất cả các bộ phim điện ảnh chiếu ở trong rạp chiếu phim, nó không còn giống như các rạp chiếu phim kiểu cũ trong quá khứ, ở mỗi một phòng chiếu phim đều cần phải có một người chuyên phụ trách thay phim gì đó.
Khi Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm đi đến cửa phòng máy chiếu, phát hiện cửa mở, bọn họ đi vào trong liền thấy một cái xác chết đang nằm sấp ở trên bàn điều khiển.
.