Chương 493
Đoán Sai
Người đàn ông đeo kính râm lật thi thể lại, mím môi nói:
- Là người đàn ông trước đó đã đi cùng Chử Đình và Vương Điềm Điềm.
Tô Bạch nhẹ nhàng phủi tay, lùi về phía cửa phòng máy chiếu:
- Anh thật sự chỉ vừa mới nghĩ đến chỗ này?
- Anh đang nghi ngờ tôi?
Người đàn ông đeo kính râm đưa tay lên chỉ vào mặt mình.
- Làm ơn, tôi không làm việc trong ngành điện ảnh, trong lúc nhất thời không nghĩ ra nơi này hẳn là chuyện bình thường mới đúng, thi thể của ông ta nằm ở chỗ này, đụng vào một số nút và công tắc, cho nên hình ảnh và màu sắc trong khán phòng kia mới có vẻ không bình thường. Còn có, tôi cảm thấy trên thực tế chuyện này không phức tạp như vậy, nếu không phải thế, đâu có chuyện ngay lúc bắt đầu liền chết hai người. Điều này có nghĩa, thật ra hai người này đều đã phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề, chẳng qua có lẽ hai kẻ này quá ngu hoặc quá tham lam, cho nên mới không hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời còn phải chết.
Người đàn ông đeo kính râm vẫn rất bình tĩnh.
Tô Bạch đi đến, sờ lên người thi thể người đàn ông, sau đó kiểm tra qua ngón tay và răng của thi thể nam giới này.
- Thật buồn nôn.
Người đàn ông đeo kính râm nhìn Tô Bạch đưa ngón tay vào trong miệng thi thể nam giới liền nói.
- Ông ta không hút thuốc lá. – Tô Bạch nói.
- Điều này có liên quan gì?
Người đàn ông đeo kính râm có chút không rõ ràng cho lắm.
- Anh biết sau khi rời khỏi khán phòng đầu tiên mà chúng ta ngồi xem phim, cô ta đã đi nơi nào không?
- Ồ, tôi biết.
Người đàn ông đeo kính râm cười nói.
- Người này, trước đó tôi đã hỏi qua ông ta chuyện đó, bọn họ đi đến chỗ cửa hàng tiện lợi nhỏ trong khu vực sảnh chính của rạp chiếu phim để mua một số giấy ăn và đồ uống, nhưng tôi đã điều tra qua cửa hàng tiện lợi kia, không phát hiện ra điều gì khác thường.
Tô Bạch rời khỏi phòng máy chiếu, người đàn ông đeo kính râm nhìn xung quanh một lúc, sau đó quyết định theo chân Tô Bạch cùng nhau ra ngoài.
Cửa hàng tiện lợi nằm ở ngay giữa khu vực sảnh chính của rạp chiếu phim, rất thuận lợi cho những khán giả giữa chừng ra mua đồ ăn vặt hoặc là cho khán giả vội vã đến xem phim có thể chuẩn bị, diện tích của nơi này rất nhỏ, chỉ có hai nhân viên phục vụ đứng ở đó.
Tô Bạch mua một phần bỏng ngô và một cốc coca ở đó, sau đấy đi ra ngoài.
- Đừng nói với tôi là anh chỉ đơn thuần đói bụng đấy nhé?
Người đàn ông đeo kính râm đi đến hỏi.
- Anh có nhớ rõ, lúc anh từ trong văn phòng của nhân viên dọn vệ sinh đi ra, tôi đang làm gì không?
- Nhìn tàn thuốc trên mặt thảm.
- Tàn thuốc đó là do Chử Đình vừa mới vứt xuống, hơn nữa cô ta không mang theo bật lửa, vừa rồi tôi đã kiểm tra qua thi thể của người đàn ông kia và Vương Điềm Điềm, bọn họ đều không hút thuốc lá.
- Vì thế anh cho rằng, người nào châm lửa thuốc lá cho Chử Đình chính là điểm mấu chốt?
Người đàn ông đeo kính râm bỗng nhiên cười nói:
- Nhưng có một chi tiết, có lẽ anh đã quên, bản thân Chử Đình chính là người cường hóa hệ Hỏa, đối với cô ta mà nói, việc châm lửa một điếu thuốc là một việc quá đơn giản.
Người đàn ông đeo kính râm làm động tác xoa ngón tay cái trước miệng mình.
Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Đúng thế, đối với một thính giả rất không tự tin về năng lực của bản thân mình, ngay từ đầu đã cấp bách đi tìm kiếm người để liên minh mà nói, họ sẽ muốn dùng phương thức thuận tiện để châm lửa một điếu thuốc trước mặt một thính giả vừa mới quen khác, để lộ ra thuộc tính cường hóa của chính mình ư?
“…” Người đàn ông đeo kính râm ngây ngẩn cả người.
- Ý của anh là, trong quá trình đi từ khán phòng đến chỗ cửa hàng tiện lợi, sau đó lại từ cửa hàng tiện lợi đến nhà vệ sinh, Chử Đình đã mượn bật lửa của một người, mà người cho cô ta mượn bật lửa kia, có khả năng chính là người mà chúng ta cần tìm theo như nhiệm vụ chủ tuyến 1 thông báo, một người không phải là nhân viên thực sự của rạp chiếu phim?
- Lập luận này của anh rất hay, nhưng vừa rồi mạch suy nghĩ của anh chỉ cho thấy một loại khả năng, bởi vì rất có thể, chính vì muốn thuận tiện, thậm chí là vì lôi kéo người mà mình vừa kết thành đồng minh, cho nên cố ý thể hiện ra thuộc tính cường hóa hệ Hỏa của chính mình, để tỏ rõ thái độ và thành ý đối đãi chân thành với mọi người, cùng nhau vượt qua thế giới chuyện xưa này.
- Thế nhưng anh vẫn còn manh mối khác đúng không?
Tô Bạch hỏi.
- Tôi có thể chắc chắn ngay từ đầu Chử Đình không có bật lửa, cô ta đã mượn của tôi một lần, chẳng qua khoảng cách từ lúc đó đến lần thứ hai tôi nhìn thấy cô ta là gần 20 phút, lúc cô ta vứt tàn thuốc, điếu thuốc kia tuyệt đối không phải là điếu thuốc mà cô ta đã mượn bật lửa của tôi để châm lửa.
- Bây giờ Chử Đình đang ở nơi nào?
Người đàn ông đeo kính râm hỏi:
- Chúng ta đi tìm Chử Đình hỏi, đoán chừng có thể tìm ra.
- Cô ta đang ngồi trong quán cafe.
Tô Bạch bỗng nhiên nhíu mày:
- Hai người đã chết đi kia, rốt cuộc bọn họ vì sao mà chết?
- Bị người hiềm nghi giết chết chứ sao.
Tô Bạch cười nói.
- Như vậy, người hiềm nghi có thể được định nghĩa là vô cùng cường đại, có thể dễ dàng giết chết tất cả đám thính giả chúng ta trong lần này.
- Cũng không phải thế.
Người đàn ông đeo kính râm lắc đầu.
- Như thế sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, phát hiện ra người đó thì chết, không tìm ra được thì nhiệm vụ thất bại.
- Người hiềm nghi hẳn là không phải vô cùng cường đại, hoặc nói đúng hơn, người đó không thực sự cường đại, có lẽ sẽ không xuất hiện loại kia, thính giả có thực lực yếu, phát hiện ra người hiềm nghi, muốn một mình đi đến đối diện nói cho người kia biết, người đó không phải là thật, kết quả bị người hiềm nghi giết chết. Còn đối với thính giả có thực lực mạnh, sau khi phát hiện ra người hiềm nghi và đến nói cho người kia biết, kết quả người hiềm nghi đánh không lại thính giả có thực lực mạnh, cục diện này, hẳn là sẽ không xuất hiện. Nếu không, tính công bằng trong nhiệm vụ chủ tuyến 1 hoàn toàn bị phá hỏng, đối với những thính giả có thực lực yếu quá không công bằng, rõ ràng không để bọn họ chơi chung, thế còn đưa bọn họ đi vào thế giới chuyện xưa làm gì?
- Rốt cuộc anh có ý tứ gì?
Người đàn ông đeo kính râm có chút không hiểu lắm.
- Tôi phát hiện ra nói chuyện cùng anh rất tốn sức, ở trong thế giới hiện thực, không phải anh làm thám tử đấy chứ?
- Ừm, đúng là thám tử tư.
Mặt Tô Bạch không đỏ chút nào, trả lời anh ta.
- Ồ, được đấy.
Người đàn ông đeo kính râm hào hứng.
- Chẳng lẽ tôi có thể ôm bắp đùi được rồi hả? Đúng rồi, thật ra ý tứ mà anh vừa nói, tôi cũng hiểu, ví dụ ở chỗ này đồ vật bị làm hỏng, ngay lập tức sẽ được khôi phục lại như cũ, những NPC nhân viên kia, phải chăng nó cũng thiết lập một chương trình cố định cho bọn họ, ví dụ, nếu anh đoán sai, khả năng sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt và phản hệ của nó.
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Hẳn là như thế, chắc là bọn họ đoán sai rồi.