Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 494 - Chương 494 Từ Bỏ

Chương 494

Từ Bỏ


“…” – Người đàn ông đeo kính râm.


- Anh cùng tôi phân tích từ đầu đến giờ, kết quả chỉ đưa ra một kết luận, đó chính là người đoán sai có thể sẽ chết?


Hiển nhiên, người đàn ông đeo kính râm có chút nói không nên lời, tuy kết luận này có tính chính xác rất lớn. Nhưng đoán chừng sẽ không có thính giả nào cố ý đi đoán sai người, giống như nếu mọi người muốn đi từ quán cafe về khu vực sảnh chính, bọn họ đều phải mua một tấm vé khác để kiểm tra, các thính giả đều không phải kẻ ngu, sẽ không cố ý đi khiêu khích NPC ở nơi đây.


- Không, trong này có một vấn đề, vì sao người được châm lửa hút thuốc là Chử Đình, đến bây giờ cô ta còn chưa chết? Điều gì lại khiến cho Vương Điềm Điềm và người đàn ông trung niên này đều đoán sai?


- Nói tóm lại, bây giờ đi hỏi Chử Đình liền biết đáp án đúng không?


Người đàn ông đeo kính râm lấy một nắm bỏng ngô từ trong tay Tô Bạch:


- Chúng ta đi về phía trước xem sao.


Hai người một lần nữa đi ra khỏi khu vực sảnh chính của rạp chiếu phim, chỉ là lúc đầu trong quán cafe có không ít thính giả, lúc này thế mà chỉ còn lại một người, một người phụ nữ. Trước mặt bà ta để một phần gà rán và khoai tây chiên, lẳng lặng ngồi đó ăn.


Người phụ nữ này hơn 40 tuổi, nhưng được bảo dưỡng khá tốt, nhìn ngoại hình có chút giống với Triệu Nhã Chi (mỹ nhân không tuổi của đài TVB.)


- Người đâu?


Người đàn ông đeo kính râm đi đến hỏi.


- Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia nói đã phát hiện ra manh mối, cho nên ông ta dẫn cô gái tên Chử Đình đi, những người khác cũng đi theo cùng.


Người phụ nữ tiếp tục chậm rãi ăn đồ của mình.


- Chị ở chỗ này làm gì?


Người đàn ông đeo kính râm hỏi.


- Tôi đói bụng, cho nên ở lại chỗ này ăn chút gì đó.


Người phụ nữ dùng loại ánh mắt giống như nhìn thằng ngốc liếc thoáng qua người đàn ông đeo kính râm.


Người đàn ông đeo kính râm và Tô Bạch liếc nhau, thấy Tô Bạch không hề có ý tứ rời đi, anh ta đi thẳng ra khỏi quán cafe, hẳn là đi tìm nhóm người kia.


Tô Bạch ngồi xuống đối diện người phụ nữ.


- Em trai nhỏ, sao cậu không đi?


Người phụ nữ vừa ăn vừa nói.


- Nếu như bọn họ có thể thành công, đối với tôi mà nói cũng không khác gì nhau.


- Ha ha, có vẻ như cậu không có hứng thú với điểm cốt truyện lắm.


Người phụ nữ đã ăn xong, lấy một tờ giấy ra để lau miệng:


- Chị đây tên là Trịnh Nguyệt, cậu tên là gì?


- Tô Bạch.


- Cái tên này, tôi đã được nghe người khác nhắc qua.


- Người nào?


- Một người mập mạp, cậu ta nói, nếu như sau này ở trong thế giới chuyện xưa gặp phải một người tên Tô Bạch, tốt nhất nên cách xa cậu ta ra một chút, bởi vì có đôi khi đầu óc của cậu ta không được bình thường.


- Ồ.


Tô Bạch cười gượng một tiếng, thấy Trịnh Nguyệt đứng lên liền hỏi:


- Chị định đi đâu?


- Tôi định đi qua đó xem, sao thế, em trai nhỏ, chúng ta đi cùng chứ?


- Được, cùng đi.


Trịnh Nguyệt đi giày cao gót, điều này khiến cho Tô Bạch cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì phần lớn thính giả, trước lúc chuẩn bị đi vào thế giới chuyện xưa đều sẽ cố ý chọn những trang phục phù hợp để vận động, hiển nhiên giày cao gót sẽ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của thính giả, ngoại trừ loại người chưa được thông báo liền tiến vào thế giới chuyện xưa có thể sẽ xuất hiện loại tình huống này, bình thường, những thính giả được thông báo sớm về thời gian bắt đầu thế giới chuyện xưa, hẳn là sẽ không phạm vào sai lầm cấp thấp trong vấn đề về trang phục.


- Phía trước không nằm trong phạm vi của rạp chiếu phim.


Tô Bạch nhắc nhở, bởi vì hắn nhìn thấy, sau khi Trịnh Nguyệt ra thẳng khỏi quán cafe, bà ta không đi đến chỗ khu vực sảnh chính, mà tiếp tục đi ra phía ngoài.


- Không sao, tôi chỉ đi xem một chút.


Hai tay Trịnh Nguyệt chống lấy lan can, đứng ở ranh giới tầng năm:


- Tầng tiếp theo hẳn là sân chơi, xuống thêm hai tầng nữa, hẳn là chuyên bán quần áo gì đó, tầng dưới cùng có vẻ như là siêu thị lớn.


Tô Bạch đứng ở bên người Trịnh Nguyệt, đồng thời nhìn xuống phía dưới, cách nhìn nhận của Trịnh Nguyệt rất chính xác, chỉ là ở dưới tầng bốn có ánh đèn, nhưng lại không có bất kỳ một khách hàng và nhân viên phục vụ nào, lộ ra rất quỷ dị, dĩ nhiên, rạp chiếu phim này cũng không khá hơn chút nào.


- Nếu nhiệm vụ chủ tuyến 1 xảy ra ở trong rạp chiếu phim, như vậy nhiệm vụ tiếp theo, hẳn là sẽ dùng đến cảnh vật xung quanh của mấy tầng dưới.


Trịnh Nguyệt cười nói.


- Cho nên sớm quan sát một chút cũng không có gì xấu.


- Chị dự định từ bỏ nhiệm vụ chủ tuyến 1 ư?


Tô Bạch hỏi.


- Chẳng lẽ cậu không như thế sao?


Trịnh Nguyệt liếc thoáng qua Tô Bạch.


- Hình như đối với phần thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến này, cậu cũng không để vào mắt. Ở trong thế giới chuyện xưa, thật ra đi tranh thủ phần thưởng về điểm cốt truyện, quả thật không bằng đi tìm kiếm cơ duyên của bản thân mình. Chẳng qua đám người kia đi lâu như thế, còn không giải quyết xong nhiệm vụ chủ tuyến 1 à?


Trịnh Nguyệt nhìn thoáng qua Tô Bạch:


- Chúng ta cũng qua đó xem thử một chút, nghe nói đã chết mất hai người, nếu như trong nhiệm vụ chủ tuyến 1 chết quá nhiều thính giả, nhiệm vụ sau đó sẽ càng lúc càng khó qua hơn.


Mỗi người Tô Bạch và Trịnh Nguyệt đều mua một vé xem phim, đi qua cửa soát vé vào trong, lại đi ngang qua cửa hàng tiện lợi.


Đi về phía trước, có một đám người đang tụ tập ở đó, giống như đang cùng nhau phân tích và thảo luận chuyện gì đấy, Chử Đình đứng ở giữa, bị những người khác vây quanh, không ngừng bị tra hỏi. Có thể nhìn ra được, hiện tại Chử Đình đang có khuynh hướng muốn phát điên và nóng nảy, nhưng cô ta vẫn nhẫn nhịn, bởi vì cô ta không dám chọc cho nhiều người tức giận.


Người đàn ông đeo kính râm nhìn thấy Tô Bạch và Trịnh Nguyệt đều đến đây, lúc này, anh ta đi ra khỏi đám người, đi đến chỗ bọn họ.


- Sao thế?


Tô Bạch hỏi.


- Vẫn còn đang thảo luận thôi, chẳng qua đã hỏi ra được một chuyện, anh nhìn thấy người công nhân vệ sinh vẫn đứng ở bên kia không? Trên đường đám người Chử Đình và Vương Điềm Điềm từ cửa hàng tiện lợi đến nhà vệ sinh, ông ta là người duy nhất mà bọn họ đã gặp, lúc đó, Chử Đình còn mượn ông ta một chiếc bật lửa, nhưng bật mãi không lên, trong bật lửa vẫn còn có ga, nhưng lại không bật được, sau đó Chử Đình dứt khoát dùng năng lực của mình châm lửa điếu thuốc.


- Dựa theo cách nói của Chử Đình, cô ta cố ý biểu hiện ra thuộc tính cường hóa của mình để thu được sự tin tưởng của hai người khác.


- Nhưng anh nhìn đi, hiện tại người công nhân vệ sinh kia đang ở chỗ này hút thuốc, chứng minh bật lửa của ông ta có thể dùng được, cho nên khả năng ông ta là giả rất lớn, bởi vì người giả, bất kỳ thứ gì của ông ta, thật ra đều không tồn tại. Đúng không?


- Vậy mọi người còn đang tranh luận điều gì? – Trịnh Nguyệt hỏi.


- Vấn đề là vào lúc đó, có lẽ Chử Đình đang dùng ngón tay để châm lửa, cho nên không nhìn thấy rõ ràng, nhưng hai người khác bên cạnh cô ta đều nhìn thấy người công nhân vệ sinh ngậm điếu thuốc đi ra, cho nên, Vương Điềm Điềm và người đàn ông đó hẳn là đoán người công nhân vệ sinh kia là giả. Thế nhưng kết cục của hai người đó, các người cũng nhìn thấy rồi đấy. Vì thế hiện tại không có người nào dám đến trước mặt người công nhân vệ sinh kia nói ông ta là giả, bọn họ đang uy hiếp Chử Đình, để cô ta đi đến trước mặt người công nhân vệ sinh kia, nói ông ta là giả, Chử Đình không muốn, cô ta đâu phải kẻ ngu.


- Chẳng qua cô ta không đi, mọi người sẽ cho rằng cô ta là giả, đoán chừng muốn ra tay với cô ta.


Chương 494

Bình Luận (0)
Comment