Chương 495
Thì Ra Đơn Giản Như Thế
“Trong nhiệm vụ chủ tuyến 1 có nhắc đến nhân viên của rạp chiếu phim, cô ta không được tính đến.”
Trịnh Nguyệt nghi ngờ hỏi.
- Thật ra cách nói này có thể biến đổi linh hoạt, ngộ nhỡ Chử Đình không phải thính giả mà chính là cổ đông đứng phía sau của rạp chiếu phim này thì sao? Những người khác trong rạp chiếu phim không biết cô ta là ai, nhưng theo nghĩa rộng mà nói, có thể coi cô ta như một nhân viên của rạp chiếu phim, một NPC thông minh được cắm vào bên trong.
Tô Bạch giải thích.
- Ha ha, nhiệm vụ chủ tuyến 1 này đưa ra nhắc nhở quá đơn giản, cho nên mới xuất hiện loại tình huống có thể mặc sức giải thích như vậy, cô bé kia chuẩn bị đi rồi.
Trịnh Nguyệt chỉ sang bên kia.
Quả nhiên, dưới sự bức bách của mọi người, Chử Đình đành phải đi đến chỗ người công nhân vệ sinh kia.
Sau đó, ở ngay trước mặt người công nhân vệ sinh kia, Chử Đình nói một câu. Ngay lập tức, người công nhân vệ sinh với vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục lau nhà. Chử Đình quay người nhìn về phía mọi người ở phía đối diện, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, ngay sau đó, cơ thể của Chử Đình bắt đầu chia năm, xẻ bảy, rơi xuống mặt đất.
Cô ta đoán sai.
Cô ta chết rồi.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng.
Điều này có nghĩa, Chử Đình là thính giả, đồng thời nó cũng mang ý nghĩa, người công nhân vệ sinh kia không phải là giả.
Như vậy, cái chết của Chử Đình, Vương Điềm Điềm và người đàn ông trung niên kia, chỉ chứng minh được một việc duy nhất, đó chính là người công nhân vệ sinh này là thật?
Người đàn ông đeo kính râm bỗng nhiên cười nói:
- Thật đúng là lãng phí.
Đúng thế, thật lãng phí, toàn bộ rạp chiếu phim này có khoảng 15 nhân viên, ngay cả khi dùng sinh mệnh của thính giả để từng bước, từng bước phỏng đoán, như vậy sinh mệnh của ba thính giả, ít nhất có thể chứng minh tính thật giả của ba nhân viên, hiện tại ba người cùng chết lại chỉ chứng minh được một người là thật, thật đúng là lỗ vốn.
Lúc này, Trịnh Nguyệt lại lắc đầu:
- Điều này không đúng, nó không phù hợp với tính thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố, đây chỉ là nhiệm vụ chủ tuyến 1 mà thôi, không đến mức khó khăn như thế, hiện tại đã chết ba thính giả, chết thêm mấy người nữa, còn bao nhiêu người có thể sống sót làm nhiệm vụ chủ tuyến 2 và 3?
Trịnh Nguyệt vừa nói, vừa chủ động đi đến chỗ người công nhân vệ sinh kia, đồng thời ra hiệu cho Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm đi theo.
Tô Bạch và người đàn ông đeo kính râm đi sau lưng Trịnh Nguyệt.
Cho dù thi thể của Chử Đình vẫn đang nằm ở đấy, nhưng người công nhân vệ sinh kia cái gì cũng không nhìn thấy, những NPC này sẽ chỉ làm công việc của chính mình, đối với bất kỳ hiện tượng gì không bình thường đều bỏ qua.
- Sự phụ, tôi bị mất bật lửa, ông có thể cho tôi mượn được không?
Trịnh Nguyệt lấy một bao thuốc lá từ trong túi, rút ra hai điếu, chính mình cầm một điếu, điếu thuốc còn lại thì đưa cho công nhân vệ sinh.
Trong rạp chiếu phim cấm hút thuốc, nhưng đối với dân nghiện thuốc lá mà nói, đây không tính là quy định gì.
Người công nhân vệ sinh thấy Trịnh Nguyệt khách khí như thế liền nhận lấy điếu thuốc, trước tiên châm lửa cho mình, sau đó đưa bật lửa cho Trịnh Nguyệt, Trịnh Nguyệt cũng đốt một điếu thuốc.
Không có vấn đề gì ư?
Rất hiển nhiên, hiện tại Trịnh Nguyệt đang đem chính mình giả bộ như Chử Đình, còn Tô Bạch và người đàn ông thì tương đương với Vương Điềm Điềm và người đàn ông trung niên kia, nhưng ngay từ vừa mới bắt đầu, nội dung cốt truyện đã không đúng, đây là chuyện gì?
Đúng lúc này, Tô Bạch giống như nghĩ đến thứ gì đó, hỏi:
- Sư phụ, sao tôi nhớ rõ, trước đó, lúc một cô gái mượn ông bật lửa, khi đấy sao bật lửa của ông lại không ra lửa?
- Ồ, cô bé kia sao, vừa rồi cô ta còn đột nhiên nói với tôi một câu, sau đó bỗng nhiên không thấy tăm hơi, đúng thế, cô bé kia cũng mượn một chiếc bật lửa từ chỗ tôi, nhưng hôm nay tôi mặc nhầm bộ quần áo lao động, mặc nhầm đồng phục của A Khôn, trong túi quần của cậu ta cũng có một chiếc bật lửa, chẳng qua không dùng được, sau đó tôi trực tiếp đi tìm A Khôn, đổi lại bật lửa của chúng tôi.
- Bật lửa của cậu ta là của một thương hiệu khá nổi tiếng, đáng giá không ít tiền, nhưng có đôi khi, thứ quý giá chưa chắc đã dùng tốt, không phải ư? Nhìn kìa, người vừa mới xách một xô nước ra khỏi nhà vệ sinh chính là A Khôn.
Một người công nhân vệ sinh tương đối trẻ tuổi xách theo một xô nước từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Lúc này, Tô Bạch đi đến.
- Chào cậu, cậu có thể cho tôi mượn bật lửa không?
Tô Bạch đưa một điếu thuốc lá đến.
A Khôn nhận lấy thuốc lá, lấy bật lửa ra và đánh lửa, nhưng làm thế nào điếu thuốc lá cũng không cháy được, sau đó, A Khôn không nói gì, lắc chiếc bật lửa zippo này.
- Hình như bật lửa có vấn đề, không bật lên được.
Thế nhưng Tô Bạch rõ ràng nhìn thấy vẫn có ngọn lửa xuất hiện trên chiếc bật lửa kia, để lên đầu điếu thuốc lại không xảy ra thay đổi gì.
- Để tôi thử xem.
Tô Bạch nhận lấy chiếc bật lửa từ trong tay A Khôn, bật lửa lên, nhưng thay vì châm lửa cho điếu thuốc, hắn lại để ngọn lửa ở trong lòng bàn tay mình.
Không nhiệt độ.
Không cảm giác.
Không đau chút nào…
- Cậu không phải là thật…
Tô Bạch lên tiếng nói.
A Khôn nghe xong liền cười, sau đó cơ thể của anh ta bắt đầu trở nên phân tán, cuối cùng hóa thành tro bụi, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.
Đồng thời vào lúc này, toàn bộ ánh đèn trong rạp chiếu phim ở tầng năm đều trở nên ảm đạm.
Tất cả màn hình, tất cả đèn, tất cả mọi thứ, vào lúc này đều mất đi “sinh mệnh” trước đó, bao gồm người đứng ở quầy bán vé, nhân viên phục vụ trong quán cafe, những nhân viên vệ sinh khác… Ngay lúc này, tất cả đều biến mất không thấy đâu nữa.
Mạng nhện, tro bụi… Bắt đầu xuất hiện ở khắp nơi này, trong nháy mắt, nơi đây lập tức biến thành một nơi bị bỏ hoang trong một thời gian dài, chỗ bỏng ngô còn lại trên tay một thính giả nào đó đều đã biến thành màu đen, không biết đã để bao lâu rồi.
“Nhiệm vụ chủ tuyến một hoàn thành, phần thưởng của nhiệm vụ sẽ được quyết toán sau khi rời khỏi thế giới chuyện xưa.
Tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến 2:
Rạp chiếu phim ở tầng năm tượng trưng cho thật và giả.
Thật ra ở một số thời điểm, mọi chuyện thường chính là đơn giản như thế, nhưng mọi người cũng thường xuyên bởi vì sơ suất, chủ quan, bất cẩn, nóng nảy và thiếu kiên nhẫn của chính mình mà bị lớp vỏ bên ngoài che mắt, rõ ràng khoảng cách đến chân tướng chỉ cách một tờ giấy, nhưng bọn họ lại không thể chọc thủng, ngược lại tin vào lời bịa đặt trên tờ giấy kia.
Thật ra chân tướng thường được ẩn giấu trong một góc.
Ví dụ như mượn bật lửa của một đồng nghiệp.
Ví dụ như trong tiếng rao hàng của người bán bánh nướng ven đường.
Ví dụ như người nào đó lẩm bẩm nói mơ trong lúc ngủ.
Ví dụ như…
Tầng thứ tư là một khu vui chơi.
Trong khu vui chơi này có một tấm thẻ in hình chân dung của “tên hề”, tìm được nó, lập tức có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến số 2.
Nhiệm vụ chủ tuyến số ba sẽ được thông báo ngay khi nhiệm vụ chủ tuyến 2 hoàn thành.
Các bạn thính giả thân mến, tuy đáng tiếc đã có ba người bạn tốt phải rời xa chúng ta, nhưng tôi hy vọng các bạn không nên nản chí, không nên ủ rũ, càng không nên uể oải và suy sụp tinh thần.
Bởi vì sau đây vẫn còn tiếp tục có người chết, nếu như không giữ vững tinh thần, trong số người chết kia, khả năng sẽ có bạn.”
Giọng nói của Phát Thanh Khủng Bố vang lên bên tai tất cả thính giả.