Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 496 - Chương 496 Nhiệm Vụ Chủ Tuyến 2

Chương 496

Nhiệm Vụ Chủ Tuyến 2


Giọng nói của Phát Thanh Khủng Bố vang lên bên tai tất cả thính giả.


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai liếc thoáng qua Tô Bạch, sau đó trực tiếp quay người đi đến thang cuốn, một số người nhìn qua Tô Bạch, sau đó cũng đi theo người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi về phía thang cuốn, chuẩn bị xuống tầng bốn.


Bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng tình cảnh vừa rồi, cũng biết sau cùng người hoàn thành nhiệm vụ chính là người nào, thì ra đáp án thật sự rất đơn giản, chẳng qua chỉ cần hỏi dò thêm NPC một chút mà thôi. Thế nhưng ba thính giả chết đi, khiến cho phần lớn thính giả còn lại đều trở nên bó tay bó chân, nhưng không buông tay. Kết quả sau cùng, lại để cho một kẻ không quá quan tâm đến điểm cốt truyện như Tô Bạch giành được, không thể không nói, đây là một điều trào phúng thật lớn, dù sao từ đầu đến cuối, Tô Bạch đều không thật sự bỏ ra nỗ lực gì.


Trịnh Nguyệt và người đàn ông đeo kính râm đi đến bên người Tô Bạch, người đàn ông đeo kính râm xoa tay nói:


- Thật ra lúc vừa mới bắt đầu, tôi đã muốn cướp chỗ của anh, đi lên trước hỏi.


- Kết quả cậu sợ hãi, đúng không?


Trịnh Nguyệt không chút lưu tình nào vạch trần người đàn ông đeo kính râm.


- Chậc chậc, điều này không quan trọng, dù sao điểm cốt truyện cũng đâu quan trọng bằng cái mạng nhỏ, nhiệm vụ này quá tà tính, quan trọng nhất chính là hình ảnh tử vong của Chử Đình quá trực tiếp, hoàn toàn không cho một chút cơ hội phản kháng nào, đây chính là thứ khiến cho người ta e ngại nhất.


- Đi thôi, chúng ta xuống dưới.


Tô Bạch nói.


Ba người Tô Bạch xem như là một nhóm cuối cùng đi từ tầng năm xuống tầng bốn, vào lúc này, toàn bộ cơ sở, thiết bị trong khu vui chơi ở tầng bốn đều sáng đèn và vận hành, có những chiếc tàu lượn siêu tốc cho trẻ em, cũng có rất nhiều loại máy chơi game khác nhau… Thế nhưng, chờ đến lúc đứng ở tầng thứ tư, cho dù là người có tâm thái cứng rắn như Tô Bạch cũng không nhịn được có một loại cảm giác nhức đầu.


Bởi vì trên toàn bộ mặt đất của tầng bốn đều được bao phủ bởi một lớp thẻ rất dày, có trời mới biết rốt cuộc nơi này có bao nhiêu tấm thẻ, hơn nữa căn cứ vào thói quen cũng như tính thẩm mỹ của Phát Thanh Khủng Bố, đoán chừng nơi này chỉ có một tấm thẻ có in hình chân dung tên hề.


Chỉ riêng ở trên mặt đất đã có không biết bao nhiêu tấm thẻ, đồng thời trong mỗi một khe hở đều bị nhét thẻ vào, ngay cả ở bên trong máy chơi game cũng bị nhét thẻ… Bất kỳ nơi nào có khả năng nhét được thẻ đều được bỏ vào, tổng cộng lại tất cả, đơn giản chính là một con số lớn.


Đồng thời, không ngoài dự đoán, tất cả các tấm thẻ đều được úp xuống, nhìn giống nhau như đúc.


- Mọi người chậm rãi tìm, không phải tất cả tấm thẻ có hình tên hề đều bị ném đến một chỗ không muốn cho ai tìm thấy, mang đến độ khó khăn gấp đôi.


Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bắt đầu chỉ huy tìm kiếm.


- Ồ, ông ta thật đúng là cầm lông gà làm lệnh tiễn, tự coi bản thân mình là đại đội trưởng rồi.


Người đàn ông đeo kính râm rất khinh thường bĩu môi:


- Trước đó kéo theo mọi người bức tử Chử Đình, hiện tại lại còn mặt mũi ở đây ra lệnh.


- Trên thực tế, bức tử Chử Đình, chúng ta đều có một phần, ngay cả khi chúng ta không lên tiếng ngăn cản, không đi phụ họa, nhưng chúng ta đã chấp nhận lựa chọn của ông ta, dù sao, ở trong tiềm thức của chúng ta, việc để một người ngoài như Chử Đình đi mạo hiểm, luôn tốt hơn rất nhiều so với việc bản thân mình phải đi mạo hiểm.


Tô Bạch tiện tay lật mấy tấm thẻ trên lan can lên, tất cả đều là những phim hoạt hình khác nhau, sau khi nói xong những lời này, Tô Bạch đột nhiên nhớ tới sự cố lúc trước hắn gặp phải ở quán mì, thật ra rất nhiều chuyện chính là cái mông quyết định cái đầu, Tô Bạch đã từng trào phúng một nhóm người, một số người thì cực đoan, một số người lại lẳng lặng hưởng thụ lợi ích mà những người cực đoan kia mang đến cho bản thân mình, cảnh tượng này, không phải cùng trước đó chính mình làm giống nhau như đúc ư.


Xét cho cùng, dù sao dân tộc chính là do từng cá nhân tạo nên, tính dân tộc, ở một mức độ lớn, thật ra nó được quyết định bởi nhân tính mà thôi.


Ngay khi mọi người đang tìm kiếm tấm thẻ kia, đúng lúc này, một chiếc đồng hồ treo tường ở trong sân chơi đột nhiên vang lên, từng sóng âm thanh trầm bổng xuất hiện.


Tô Bạch hơi nhíu mày, vô thức chống đỡ lên một thân máy chơi game để duy trì tư thế đứng thẳng, trong khi những người còn lại, phần lớn đều ngã trái ngã phải, ngay cả Trịnh Nguyệt giẫm lên giày cao gót đi được vài bước, phát hiện mình thật sự không chịu nổi cũng vịn vào một chiếc bàn trò chơi ở ngay bên cạnh.


Thời gian dần dần trôi qua, Tô Bạch phát hiện ra ý thức của mình đang dần dần trở nên hoảng hốt, càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ, âm thanh ở xung quanh sân chơi cũng bắt đầu xa dần, nhưng hiệu ứng mà nó mang đến càng lúc càng nặng, dường như vào lúc này trong bộ não của hắn chỉ còn lại loại âm thanh như gần như xa này.


Sau cùng, tầm nhìn của Tô Bạch bắt đầu vặn vẹo, chờ đến khi hắn nhìn thấy rõ thứ ở trước mặt mình, Tô Bạch phát hiện ra chính mình đang ngồi trước một chiếc bàn rất tinh xảo, trên đó bày ba bộ đồ ăn, bên cạnh còn có một người quản gia và một người nữ giúp việc vẫn luôn cung kính đứng ở một bên.


Thế nhưng.


Trên bàn ăn cơm chỉ có một người.


Bản thân hắn đang mặc một bộ tây trang nhỏ, trên cổ là khăn ăn, lộ ra tỉ mỉ và cẩn thận.


Chẳng qua càng như thế thì càng có thể cảm nhận được một loại cảm giác tĩnh mịch, lạnh lẽo như băng.


Cha mẹ của hắn đã không còn ở đây, nhưng trên bàn ăn cơm, chính mình vẫn khư khư cố chấp giữ nguyên bộ đồ ăn thuộc về cha mẹ, cho dù bọn họ sẽ không xuất hiện nữa, ngay cả khi sẽ không có ai sử dụng hai bộ đồ ăn để ở trước mặt hắn nữa, Tô Bạch vẫn kiên trì giữ nguyên dáng vẻ đó.


Một loại cảm giác đau lòng và nghẹt thở không ngừng siết chặt trái tim Tô Bạch.


Vào lúc này Tiểu Tô Bạch đang ngồi trên bàn ăn cơm cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ, không ngừng lắc đầu.


“Bịch!”


Tô Bạch vỗ một cái lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang trầm thấp.


Ngay sau đó, Tiểu Tô Bạch ôm đầu của mình, ngã từ trên ghế xuống.


Chiếc bàn lạnh lẽo, đồ ăn tinh tế, hai bộ đồ ăn không có người dùng được đặt trang trí ở trên đó, sau này đây gần như trở thành một bóng ma tâm lý lớn nhất trong lòng Tô Bạch. Về sau, Tô Bạch thật sự không thể chịu đựng được tất cả những thứ này, cho nên hắn mới từ Thành Đô đi đến học ở Chiết Giang, vì cái gì ư? Thật ra phần lớn lý do là tránh né bàn ăn trong nhà.


Sau này, lúc lão quản gia và người nữ giúp việc qua đời, Tô Bạch đều trở về cúng bái. Trong những năm hắn rời đi, lão quản gia và người nữ giúp việc kia vẫn luôn chăm sóc cho căn nhà của Tô gia ở Thành Đô, chỉ là căn nhà kia, cho dù về sau Tô Bạch có ngẫu nhiên trở về Thành Đô cũng không đến đó ở, mà chính là lựa chọn một căn hộ khác để đặt chân.


Điều khó chịu đựng nhất, thường chính là hồi ức.


(Cái mông quyết định cái đầu, đây là từ lóng thường dùng trên mạng, xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, dùng một cách văn minh hơn chính là "Vị trí quyết định ý nghĩ", một người ngồi ở vị trí nào thường sẽ quyết định góc độ và phạm vi suy nghĩ của người đó. Theo baidu)


Chương 496

Bình Luận (0)
Comment