Chương 497
Đi Quá Giới Hạn
Chẳng qua khi nhớ lại những ký ức này, trên thực tế Tô Bạch đã xem nhẹ nó trong thời gian dài, hoặc là nói nó đã rời khỏi tâm trí của hắn trong thời gian dài.
Hòa thượng đã từng nói qua với Tô Bạch, một trong những ưu thế của Tô Bạch chính là ở chỗ tâm cảnh không thiếu sót, chẳng phải là nói tâm cảnh của Tô Bạch cường đại đến cỡ nào, mà chính là Tô Bạch dành một khoảng thời gian dài, về cơ bản gần như đã ra khỏi bóng ma tâm lý trước đó. Tuy tạo thành một loại tính cách cực đoan, thậm chí là tinh thần vặn vẹo, nhưng đây chính là một phương thức bảo vệ chính mình theo kiểu lấp hố, sau này nếu như gặp phải đối thủ giỏi về sử dụng tinh thần lực, trừ khi thực lực chênh lệch nhau quá lớn, nếu không đối phương rất khó lợi dụng nhược điểm tâm lý của Tô Bạch để chiếm hời.
Bác sĩ trong bệnh viện Tây An ra tay với hắn, sau cùng vẫn là lúc sắp thành lại bại, nguyên nhân trong đó cũng xuất phát từ điểm này, những người khác khi đến mức chịu đựng tối đa về tâm lý, bọn họ sẽ sụp đổ, còn Tô Bạch thì bộc phát một cách dữ dội!
Tiểu Tô Bạch đẩy lão quản gia đang đỡ mình, đẩy ra người nữ giúp việc đến đỡ, đẩy cửa, chạy thẳng ra ngoài.
Cha mẹ hắn đã chết.
Đã chết, đã chết.
Nếu như đã chết rồi, bản thân hắn cũng không cần phải tiếp tục đắm mình trong hoàn cảnh ký ức kia nữa.
Sau cùng, hình ảnh bắt đầu không ngừng vặn vẹo và vỡ vụn, hiển nhiên huyễn cảnh này đã không cách nào trói buộc được Tô Bạch nữa.
Một đường chạy, thân thể của Tiểu Tô Bạch bắt đầu lớn dần lên, hoàn cảnh xung quanh cũng đang không ngừng trở nên trong suốt và mờ đi, đến sau cùng, Tô Bạch ngẩng đầu, mồ hôi càng không ngừng chảy xuống, huyễn cảnh hoàn toàn biến mất.
Không khí mới mẻ tràn ngập vào trong phổi, cả người thoải mái, giống như đã được trải qua một lần “mát xa” về tinh thần, nhưng quá trình này lại rất đè nén và kinh khủng.
Bỗng nhiên.
Tô Bạch cảm thấy phía sau lưng mình lạnh toát.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện phía trên hắn một tầng, nơi đó có từng người ngã trái ngã phải, còn có người hình như đã thức tỉnh, đang không ngừng lục lọi những tấm thẻ trên mặt đất.
Nhưng,
Vì sao thị giác của hắn lại kỳ lạ như thế?
Cơ thể Tô Bạch run lên, quay đầu lại tìm chiếc thang cuốn kia.
Bản thân hắn thế mà trong lúc phá vỡ huyễn cảnh, đồng thời trong lúc vô thức chạy từ tầng bốn xuống tầng ba ư?
Làm một thính giả có kinh nghiệm phong phú, Tô Bạch đương nhiên hiểu rõ việc tự ý rời khỏi phạm vi hoạt động của nhiệm vụ sẽ phải gánh chịu dạng hậu quả gì.
“Ô… Ô… Ô.”
Từng tiếng nghẹn ngào, lẳng lặng phát ra.
Tầng thứ ba và tầng thứ hai đều là khu vực chuyên bán quần áo, rất nhiều cửa hàng quần áo nối tiếp, san sát nhau, đồng thời, từng ma nơ canh đứng sừng sững ở đó.
Nếu là lúc bình thường người đến người đi sẽ không cảm thấy có gì bất thường, nhưng khi toàn bộ một khu vực đều không có một ai, lại gặp những ma nơ canh mặc quần áo người này, thường mang đến cho người khác một loại cảm giác kinh dị tê dại cả da đầu.
Tô Bạch biết rõ lần này chính mình nguy rồi, rời khỏi phạm vi hạn chế của nội dung cốt truyện, đây gần như tương đương với việc một nhân viên cứu hỏa quên không tắt hơi ga ở trong nhà, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Soạt…”
Ở phía sau lưng Tô Bạch, một mơ nơ canh mặc tây trang màu đỏ, vào lúc này bỗng nhiên run lên, ngay lập tức, tay của ma nơ canh trực tiếp hướng về phía Tô Bạch đang quay lưng về phía chính mình.
Bịch!
Tô Bạch chỉ cảm giác vị trí phía sau lưng hắn bỗng nhiên co quắp lại, cả người bị đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất.
Ma nơ canh chậm rãi đi tới, trên tay của anh ta trống không, nhưng làm người bị hại, Tô Bạch rõ ràng, chính mình vừa bị một thanh đao chém trúng phía sau lưng. Nếu như không phải vào giây phút sống còn, trong lòng Tô Bạch dâng lên cảm giác báo động, khiến hắn theo bản năng di chuyển về phía trước một chút, có lẽ hắn đã bị một nhát đao chém thành hai khúc rồi.
Vì thế mới nói, đừng nhìn trong tay ma nơ canh không cầm thứ gì, nhưng trên thực tế, trên tay anh ta đã nắm một thanh đao vô hình.
Vết thương trên lưng hắn đang lấy một tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được để khôi phục, tuy vẫn đau đớn như cũ, nhưng Tô Bạch vẫn chậm rãi đứng lên, huyết thống Vampire chính là có ưu thế như vậy. Hơn nữa, bản thân hắn lại là người nắm giữ huyết thống Vampire biến dị, lấy cận chiến làm chủ, cho nên Tô Bạch càng đem hiệu quả và lợi ích của năng lực tự mình khôi phục của Vampire kích phát đến mức tối đa, dù sao loại hình ma pháp Vampire gì đó, hắn không biết.
Ma nơ canh không cho Tô Bạch quá nhiều thời gian để thở dốc, một phút sau, anh ta lập tức lao đến, lại giống như vừa rồi, trực tiếp vung tay xuống.
Móng tay Tô Bạch mọc ra, toát ra hơi lạnh. Vào lúc này, huyết thống Vampire và trạng thái cương thi đã đạt được một loại dung hợp, dù sao lần này Phát Thanh Khủng Bố không cho phép mang theo địa ngục hỏa shotgun vào, trên tay Tô Bạch cũng không thứ vũ khí tiện lợi gì, cũng không thể nói tiện tay cầm một cái sào treo quần áo để đi đối địch được, như vậy đoán chừng sẽ chết rất thảm.
Cơ thể né tránh sang một bên, lúc này, vị trí mà Tô Bạch đứng trước đó lõm xuống dưới, rõ ràng là bị một nhát đao cứ thế mạnh mẽ chém xuống dưới, ngay sau đó, một tay của ma nơ canh quét ngang, bị mười ngón tay sắc bén của Tô Bạch giữ chặt lấy.
“Soạt…”
Những âm thanh vang giòn liên tiếp truyền đến, tạo ra một chuỗi tia lửa, sau một lượt giằng co, mười ngón tay của Tô Bạch lấy một loại phương thức như thế nắm chặt lấy thanh đao trong vô hình của đối phương.
Ma nơ canh lùi lại, chuẩn bị rút thanh đao ra, Tô Bạch lại càng tiến thêm một bước. Hai tay phát lực đem thanh đao kéo phía trước, ý đồ dùng phương thức này cưỡng ép rút ngắn khoảng cách giữa ma nơ canh và bản thân mình, sau đó tiến hành công kích cận chiến.
Chỉ là lúc Tô Bạch phát lực, vốn dĩ thanh đao lúc đầu có thể sờ được, ngay lập tức lại tiêu tán thành vô hình, thanh đao kia giống như hoàn toàn biến mất, Tô Bạch bắt hụt, đương nhiên ma nơ canh không bị đưa đến, ngược lại Tô Bạch đem chính mình lảo đảo về phía ma nơ canh.
Một cái tay khác của ma nơ canh vung xuống. Ngay lúc này, thân hình của Tô Bạch nổ tung ra, hóa thành một mảnh huyết vụ, thanh đao vô hình của ma nơ canh chém lên huyết vụ, huyết vụ nhanh chóng hướng về phía sau, ở vị trí bên ngoài, cách trước đó tám mét, lại một lần nữa ngưng tụ, một vết sẹo từ vị trí ngực của Tô Bạch một đường kéo dài đến tận bụng, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Dù sao trạng thái huyết vụ cũng không cách nào bỏ qua được những công kích vật lý, nó chỉ có thể làm giảm tổn thương do bị công kích ở mức tối đa.
- Con mẹ nó, đao cũng có dễ dàng hoán đổi như thế, kỹ năng này quá Bug rồi.
Tô Bạch đưa tay sờ lên vị trí ngực của mình, sau đó đem ngón tay mình lên đầu lưỡi để liếm, một mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng của hắn, khiến cho Tô Bạch càng thêm hưng phấn lên.