Chương 498
Áo Khoác Đến Từ Địa Ngục
Ma nơ canh lại một lần nữa lao đến, nói thật, tốc độ của ma nơ canh không phải quá nhanh, nhưng lúc giao chiến với anh ta, nhất cử nhất động của anh ta giống như đều có loại ý vị hồn nhiên thiên thành, giống như cùng một đại sư võ thuật ở thời cổ đại giao thủ, mỗi một chiêu thức của anh ta đều hồn nhiên thiên thành, một đao rất tinh giản nhưng thường có thể đưa đến hiệu quả lớn nhất, cho dù trên phương diện tốc độ, Tô Bạch chiếm được ưu thế, nhưng vẫn bị ma nơ canh kia kìm chế lại.
(“浑然天成 hồn nhiên thiên thành: nghĩa là trời sinh hoàn mỹ, không có gì tỳ vết, giống như vật đó được thiên nhiên tạo ra.)
Lần này, thời gian Tô Bạch cùng ma nơ canh đọ sức lâu hơn một chút, Tô Bạch không đi chủ động phát động thế công, thanh đao kia quả thật khiến cho Tô Bạch có chút đau đầu, không nói đến việc không nhìn thấy, không sờ được, nó thậm chí còn có thể biến mất và xuất hiện một cách đột ngột, quả thật là có loại cảm giác khó lòng phòng bị.
Ma nơ canh bước về phía trước một bước, hai tay giơ lên, một đao Lực Phách Hoa Sơn.
Tô Bạch lùi về phía bên trái một bước, nhưng vào lúc này, phần eo của ma nơ canh lại lấy một loại phương thức vô cùng khoa trương bắt đầu vặn vẹo, trong nháy mắt, Lực Phách Hoa Sơn biến thành chém ngang lưng, sự biến hóa này khiến Tô Bạch bất ngờ, giây phút này, hắn chỉ có thể đưa hai tay ra chống đỡ, mười móng tay mang theo hàn khí của cương thi chủ động cứng rắn đi lên trước.
Rầm rầm rầm…
Liên tiếp có những tiếng nổ tung truyền đến, cả người Tô Bạch bị đao cương cuốn lên, sóng khí quét ngang ra ngoài, đụng ngã rất nhiều giá treo quần áo, giơ hai tay lên đã là máu chảy đầm đìa, thậm chí móng tay còn bị lật lên.
Hiển nhiên, cho dù móng tay có cứng rắn, đối mặt với loại cục diện này cũng quá bị thua thiệt, trong lòng Tô Bạch lại một lần nữa oán trách Phát Thanh Khủng Bố quá keo kiệt, nếu như lần này bên cạnh hắn có địa ngục hỏa shotgun, cho dù như thế nào cũng không đến nỗi rơi vào kết cục chật vật như thế. Ít nhất, mức độ cứng của địa ngục hỏa shotgun vẫn đủ để tin cậy, Tô Bạch hoàn toàn có thể xem nó như hai đoạn chày gỗ để đập.
Ma nơ canh nâng dao lên, mặt hướng về phía Tô Bạch, tiếp tục chậm rãi đi đến.
- Con mẹ nó…
Tô Bạch chửi một câu, bởi vì rất rõ ràng, ma nơ canh này đối với hắn là không chết không thôi, mà ở trên này một tầng, đám người kia giống như hoàn toàn không nhìn thấy tình hình ở bên dưới, đang tiếp tục tìm thẻ, có một số người hình như còn chưa đi ra khỏi huyễn cảnh, vẫn còn đang mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vì thế vào thời điểm này, ở ngay đây, chỉ có một mình Tô Bạch xui xẻo.
Trên thực tế, nếu như Tô Bạch không cố gắng vội vã phá vỡ huyễn cảnh như thế, có lẽ hắn sẽ không trong lúc vô thức xông thẳng xuống tầng tiếp theo, đây chính là điều bực mình nhất.
Ma nơ canh lại một lần nữa đánh tới, hai tay Tô Bạch chống lên mặt đất, móng tay mới mọc ra, tay đứt ruột xót, loại đau đớn này có thể tưởng tượng được, nhưng Tô Bạch vẫn cắn răng chịu đựng, sau khi móng tay dài ra, Tô Bạch đem cả người mình ném về phía trước.
Ma nơ canh trầm xuống, cầm đao đâm xiên qua.
Phụt…
Thanh đao vô hình trực tiếp xuyên thủng ngực phải của Tô Bạch, lúc này Tô Bạch giống như con mực chủ động đưa mình lên thớt, bị xuyên lên cây tăm, đợi người đi nướng.
Nhưng mà, đúng lúc này, Tô Bạch thể hiện ra sự tàn nhẫn của mình, người thật sự tàn nhẫn, không phải ở chỗ đối với người khác có bao nhiêu hung ác, mà chính là ở đối xử với mình có bao nhiêu tàn nhẫn.
- Ahhhhhhhh!
Tô Bạch phát ra một tiếng hét dài, một tay nắm lấy thanh đao vô hình, sau đó chủ động đem chính mình đưa về phía trước.
Phụt!
Điều này tương tự với việc cơ thể Tô Bạch chủ động đi về phía trước, để thanh đao vô hình tiếp tục xuyên qua cơ thể hắn, lấy dáng vẻ một loại phương thức tự mình hại mình, cuối cùng, lần đầu tiên Tô Bạch thành công kéo gần khoảng cách giữa mình và ma nơ canh.
Bốp!!!
Bàn tay phải của Tô Bạch đánh vào trên mặt ma nơ canh.
Thành thật mà nói, đây xem như là một kích khi Tô Bạch bị dồn vào tử địa, thậm chí có thể nói là không có sức lực gì mấy, bởi vì so với thương tổn mà ma nơ canh đem đến cho hắn, thương tổn do một chưởng này của Tô Bạch đánh xuống, thật đúng là không tính là gì.
Chẳng qua, có đôi khi rất nhiều chuyện chính là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở , vô tình cắm liễu liễu mọc xanh. Cấu tạo cơ thể của ma nơ canh thật đúng là khác biệt với Tô Bạch, Tô Bạch là thể hỗn hợp, thể biến dị giữa huyết thống Vampire và cương thi, còn ma nơ canh, dù sao anh ta cũng không phải là người thật, đổi một góc độ để suy nghĩ và giải thích, nếu Phát Thanh Khủng Bố đã cho anh ta một thanh đao được Bug như thế, cũng cho anh ta năng lực không thua gì chân chính đại sư võ thuật trong thời cổ đại, dĩ nhiên không có khả năng cho ma nơ canh một cơ thể cường đại giống như của thính giả vậy, nếu không, thật đúng là không cho thính giả đường sống.
Móng tay của Tô Bạch đâm vào đầu của ma nơ canh, trên đầu của ma nơ canh xuất hiện vết nứt, đồng thời loại vết nứt này bắt đầu không ngừng lan rộng ra, từ từ lan rộng ra khắp cơ thể của anh ta, ma nơ canh bắt đầu vỡ vụn.
“Phù phù…”
Tô Bạch ngã trên mặt đất, ở bên cạnh hắn là những mảnh vụn nhựa.
Sắc mặt trắng bệch, cơ thể suy yếu, thậm chí ngay cả hô hấp đều nên đứt quãng, chơi chết ma nơ canh này mang theo may mắn rất lớn, nhưng dù sao Tô Bạch đã thắng.
Cho dù hiện tại vẫn còn suy yếu, Tô Bạch vẫn gắng gượng bò dậy, hai tay càng không ngừng ở trên mặt đất sờ soạng.
- Đao đâu, đao đâu, đao…
Thanh đao vô hình kia mang đến cho Tô Bạch một ấn tượng thật sâu, nếu như có thể đạt được nó, xem nó như là chiến lợi phẩm, như thế tất cả mọi thứ đều không lỗ, nhưng hiện tại lại không tìm được, sau cùng Tô Bạch nản chí.
- Con mẹ nó, keo kiệt như thế.
Trên mặt đất chỉ có một bộ âu phục màu đỏ.
- Khụ khụ khụ…
Bởi vị liên tục trải qua thương thế nặng, khả năng hồi phục của Tô Bạch cũng bắt đầu trở nên càng lúc càng yếu, các vết thương bên ngoài cơ thể đã khỏi, nhưng thương thế ở bên trong vẫn còn cần thời gian nhất định để điều trị, hơn nữa dương mao xuất tại dương thân thượng, mức độ tiêu hao để khôi phục loại thương thế này, trên thực tế chính là năng lực tự thân của Tô Bạch.
Nhặt lên bộ âu phục màu đỏ, Tô Bạch nhớ đến trước kia hắn đã từng cùng mập mạp đổi lấy một chiếc áo khoác màu đen, có thể giúp cho bản thân tăng thêm tốc độ, thế nhưng sau đó thực lực của hắn được tăng lên, hơn nữa về sau còn có thể hóa thân thành huyết vụ, chiếc áo khoác đen kia ngược lại trở thành một loại vướng víu, trên thực tế, không ít thứ mà Tô Bạch lấy được trước kia, hiện tại đối với Tô Bạch mà nói, không có tác dụng gì lớn.
Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, người tầng trên vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm tấm thẻ, Tô Bạch chuẩn bị đứng dậy. Đi lên trước rồi nói sau.
Kéo thân thể mệt mỏi chậm rãi đi về phía thang cuốn, lúc đi ngang qua mặt tiền của một cửa hàng sang trọng, ánh mắt của Tô Bạch không khỏi bị chiếc áo khoác màu đen được cửa hàng trưng bày ra ngoài hấp dẫn, dường như mỗi đường may trên chiếc áo khoác này đều cào đến chỗ ngứa của Tô Bạch, tuyệt đối là mức độ thiết kế hàng đầu thế giới.
Chẳng qua căn cứ vào tâm tư nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Tô Bạch vẫn tiếp tục đi về phía trước, không chút dừng lại, khi một chân Tô Bạch vừa mới bước vào thang cuốn.
Chiếc áo khoác kia lại lặng yên không một tiếng động từ trên kệ áo tự mình bay lên, chậm rãi rơi xuống trên người một ma nơ canh trơn bóng.
Trong lúc nhất thời.
Trên người ma nơ canh xuất hiện một tầng hơi thở tử vong, giống như một tu la từ địa ngục mở mắt ra…
(Dương mao xuất tại dương thân thượng: Lông dê mọc ở trên thân dê, tương đương với câu mỡ nó rán nó hoặc ngỗng ông lễ ông ở Việt Nam. Nó là một thành ngữ mang ý nghĩa là phép ẩn dụ dường như mang lại cho mọi người một lợi ích, nhưng trên thực tế, lợi ích này đã được thêm vào giá họ đã trả.)