Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 499 - Chương 499 Đồ Chơi

Chương 499

Đồ Chơi


Chiếc áo khoác này có thể lọt vào mắt xanh của Tô Bạch, điều này đã có thể nói rõ cấp độ phong cách và kiểu dáng của nó ở mức rất cao cấp, tuy hiện tại Tô Bạch không có tiền gì, nhưng từ nhỏ đến lớn, Tô đại thiếu gia chính là người ngậm thìa vàng lớn lên, phẩm vị và phong cách dĩ nhiên rất cao, ánh mắt nhìn đồ vật dĩ nhiên là không kém.


Chẳng qua thật đúng là châm chọc, theo như khía cạnh đó mà nói, ánh mắt của Tô Bạch quả thật không tồi, mà chiếc áo khoác này cũng không để cho Tô Bạch thất vọng, hoặc là nói, nó mang đến cho Tô Bạch một “niềm vui bất ngờ”.


Tô Bạch vừa bước một chân lên thang cuốn, ngay lập tức hắn liền cảm giác được nhiệt độ phía sau lưng mình bỗng nhiên trở nên lạnh xuống, loại cảm giác lạnh lẽo này không phải từ bên ngoài truyền đến thân thể, mà chính là một loại sợ run người đến từ sâu trong linh hồn, giống như loại run rẩy khi bươm bướm đến gần ngọn lửa, linh hồn đến gần quỷ môn quan.


Không quay đầu nhìn, căn bản là không kịp quay đầu nhìn, cơ thể của Tô Bạch bỗng nhiên trầm xuống, chuẩn bị xông thẳng lên trên lầu, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi tầng này, đi lên tầng bên trên, thoát khỏi phạm vi của nhiệm vụ chủ tuyến khiến cho Tô Bạch thật sự đau đầu.


Thế nhưng tốc độ của thứ kia lại càng nhanh hơn Tô Bạch, ma nơ canh thế mà lại trực tiếp bay lên, trong chớp mắt đã dừng lại ở giữa thang cuốn, chặn đường đi của hắn.


Trên người ma nơ canh mặc áo khoác này, rõ ràng mang theo năng lực bay lượn, hai chân nó lơ lửng trên thang cuốn, không có vẻ mặt gì, không có ánh mắt gì, cứ như thế lạnh lùng đối mặt với Tô Bạch. Thế nhưng chính loại cảm giác này, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy nó đang cười lạnh, khinh thường bạn.


- Con mẹ nó, mày ăn gian à, thế mà còn có thể bay?


Tô Bạch có chút câm nín lắc đầu, đồng thời trọng tâm của cơ thể bắt đầu chậm rãi trầm xuống.


“Vù!”


Một âm thanh xé rách không khí truyền đến.


Ma nơ canh nhanh chóng đến gần Tô Bạch, lấy một tốc độ rất nhanh, dùng một tay giữ lấy cổ Tô Bạch.


Hai tay Tô Bạch lập tức chống đỡ lên tay vịn của thang cuốn, cả người lộn ngược về phía sau, nhảy xuống. Thế nhưng, ngay lúc Tô Bạch vừa mới đứng vững ở trên mặt đất, ma nơ canh kia lại một đường bay đến gần Tô Bạch, tốc độ bay thẳng của nó rất nhanh, nhất định là nhanh hơn tốc độ chạy của Tô Bạch nhiều.


Bốp!


Một âm thanh chấn động truyền đến, vào lúc này, chiếc áo khoác trên người ma nơ canh bỗng nhiên rơi ra, đột nhiên ống tay áo khoác vung lên một cái, trực tiếp quất trúng cổ Tô Bạch. Điều này quả thật khiến cho Tô Bạch có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, ai có thể ngờ đến, một chiếc áo khoác, thế mà lại có thể tự mình đánh người? Hơn nữa còn đánh cho đau như vậy?


“Bịch!”


Một kích này rất nặng, Tô Bạch lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, cả người đập mạnh xuống trên sàn nhà bằng gạch men sứ cứng rắn, trượt đi hơn mười mét. Từ sau khi đi đến tầng này, chính bản thân Tô Bạch cũng không nhớ rõ mình bị đánh bay ra ngoài mấy lần như này rồi.


Chiếc áo khoác kia lại một lần nữa quay về trên người ma nơ canh, ma nơ canh khôi phục lại năng lực hành động.


Giống như mèo vờn chuột vậy, ma nơ canh từng bước một đi về phía Tô Bạch.


Dường như nó đã chịu đựng không biết bao nhiêu lâu tĩnh mịch, trước mặt mình bỗng nhiên xuất hiện một món đồ chơi, vì thế nó dự định thỏa thích chơi đùa một chút, không nỡ ngay lập tức liền đập hỏng đồ chơi.


Trước đó Tô Bạch đã trải qua một trận chém giết với một ma nơ canh mặc tây trang màu đỏ, hiện tại trên người hắn chồng chất vết thương, sức lực đã tiêu hao gần hết, thật đúng là có loại cảm giác hữu tâm vô lực.


Ma nơ canh đi đến trước mặt Tô Bạch, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay giữ lấy cổ hắn.


Tô Bạch không phải kháng, hắn chỉ rất bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ma nơ canh, không đúng, là nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác trên người ma nơ canh.


Ma nơ canh đứng dậy, nhấc Tô Bạch lên, giống như đang cẩn thận đánh giá món đồ chơi của mình.


Có một số người, một số thứ, hình thức suy nghĩ của nó, quả thật không thể áp dụng theo lối suy nghĩ công danh lợi lộc như người bình thường. Nhất là một số người “bản địa” bên trong thế giới chuyện xưa, khiến cho thính giả rất khó có thể lý giải và đồng cảm được với những năm tháng trước khi nhiệm vụ chủ tuyến trong thế giới chuyện xưa được mở ra, rốt cuộc những người bản địa kia tồn tại trong một loại trạng thái nào. Nếu như có hệ sinh thái của thế giới chuyện xưa thì còn tốt, nhưng loại hình như thế giới chuyện xưa này, đoán chừng Phát Thanh Khủng Bố sẽ không làm như vậy. Trước khi dùng nó làm bối cảnh trong thế giới chuyện xưa, nó đều ở trạng thái phong bế, vĩnh viễn ở trong tĩnh mịch, vì thế những “người bản địa” kia cứ như thế bị tra tấn thành bệnh nhân tâm thần cũng không có gì kỳ lạ.


Trên người Tô Bạch tỏa ra hơi lạnh, đây là hơi thở của hàn độc. Tô Bạch không phản kháng, không chống cự, nhưng điều này không có nghĩa là Tô Bạch dự định khoanh tay chịu chết, lấy tính cách của Tô Bạch, cho dù chính mình đi đến sơn cùng thủy tận, hắn cũng sẽ dùng một chút sức lực cuối cùng để cắn lỗ tai kẻ địch xuống.


Cái hố lần này là chính bản thân Tô Bạch chẳng biết tại sao lại nhảy xuống, không thể trách được người khác, quan trọng nhất vẫn là, tâm trạng chống đối của Tô Bạch ở trong huyễn cảnh quá lớn, lấy tốc độ nhanh nhất để loại bỏ huyễn cảnh, đồng thời thế mà giống như người bị mộng du, xông đến tầng tiếp theo, thoát ly khỏi phạm vi nhiệm vụ chủ tuyến của thế giới chuyện xưa, đương nhiên sẽ bị trừng phạt.


Giống như trong một câu chuyện xưa, một nhân vật nào đó xuất hiện ở ngay lúc đầu, nhưng sau đó lại vẫn luôn không xuất hiện, khi câu chuyện sắp đi đến hồi kết, người nghe chuyện xưa rất có thể sẽ hỏi người kể chuyện, làm sao nhân vật kia vẫn luôn không xuất hiện nữa?


Đương nhiên người kể chuyện sẽ không nói mình quên đi, người đó chỉ có thể tùy ý đưa ra một kết cục đơn giản và bớt việc nhất cho nhân vật kia.


Ồ, người kia sao, hắn chết rồi.


Điều này rất phù hợp với tính cách của Phát Thanh Khủng Bố.


Tay áo khoác không ngừng xoa nắn trên người Tô Bạch, cảm giác huyết nhục, cảm giác của cơ thể sống, khiến nó cảm thấy rất mới lạ, đây là một loại cơ thể sống mà nó chưa từng được thấy qua, đối với cái này, nó tràn ngập một loại hiếu kỳ, đồng thời cũng tràn ngập ghen ghét và hận ý.


Dựa vào đâu anh lại có thể có được huyết nhục?


Dựa vào đâu anh lại có thể có được nhiệt độ?


Dựa vào đâu anh lại có thể có được sinh mệnh?


Dựa vào đâu anh lại có thể có được tự do?


Dựa vào đâu anh lại có thể có được tất cả những thứ tôi không có?


Dựa vào đâu chứ?


Kim băng trên cổ tay áo khoác cố ý đâm vào vị trí cổ của Tô Bạch, nhìn thấy máu tươi của Tô Bạch không ngừng chảy ra, nó lộ ra sự hưng phấn, nhiệt độ của máu tượng trưng cho trạng thái tồn tại của sinh mệnh. Chiếc áo khoác tùy ý đùa bỡn, không ngừng đâm ra những lỗ máu trên người Tô Bạch, giống như một đứa trẻ chơi đùa không biết mệt, tùy ý đùa bỡn thứ đồ chơi của mình, thậm chí không tiếc làm thương tổn đồ chơi.


Chương 499

Bình Luận (0)
Comment