Chương 501
Nhiệm Vụ Chủ Tuyến 3
Thế nhưng hiện tại, Tô Bạch còn đang sống. Nếu đã còn sống, như vậy ý nghĩa tồn tại của hắn đối với Phát Thanh Khủng Bố mà nói là không giống nhau, giống như những thính giả khác vậy, Tô Bạch chính là một nhân vật trong chuyện xưa, hắn có thể lặng yên không một tiếng động, cứ như thế chết bất đắc kỳ tử trong một góc không khiến cho người ta chú ý. Chỉ là, hắn tuyệt đối không thể đần độn Âu Mỹmê bị xóa bỏ trong lúc nhiệm vụ chủ tuyến của nội dung cốt truyện đã đi đến nơi này.
Có lẽ đây chính là kỳ ngộ, hoặc là đây chính là vận khí, Phát Thanh Khủng Bố là người tạo ra quy tắc và là người thi hành nó. Lần này xem như Tô Bạch gãi đúng chỗ ngứa. Khi thời điểm quy tắc đến, lại lợi dụng quy tắc làm gió đông.
Mày muốn quay về vị trí cũ của mày sao?
Mày muốn đi?
Đừng có mơ!
Vừa rồi ở trên người tao, mày đâm rất thoải mái đúng không, được rồi, lần này đến lượt mày!
Chiếc áo khoác bắt đầu cảm thấy luống cuống, nó thực sự hoảng loạn, hiện tại đã quá muộn để hối hận, vì sao vừa rồi chính mình không sớm một chút đem thứ đồ chơi này phá hủy đi, bởi vì màu sắc của nó liên tục trở nên mờ đi, sự tồn tại của nó sắp bị xóa bỏ.
Có lẽ, về chuyện làm sao để “chiêu đãi” nhóm thính giả chuẩn bị đặt chân đến tầng thứ hai và tầng thứ ba chuyên bán trang phục, Phát Thanh Khủng Bố đã có kế hoạch và tính toán riêng của mình, có tiết tấu được chuẩn bị từ trước của Phát Thanh Khủng Bố, ít nhất vì để xây dựng ra một bầu không khí, ngay từ đầu không có khả năng xuất hiện cục diện “quần ma loạn vũ”, loại chuyện này nên được tiến hành theo từng bước, từ lúc bắt đầu xuất hiện một vài loại dấu hiệu riêng lẻ, cho đến sau cùng, toàn bộ trang phục ở tầng hai và tầng ba trở nên điên cuồng tập thể.
Hiện tại, nếu như chiếc áo khoác này đã ra bên ngoài, rõ ràng nó đã phá hủy tiết tấu, phá hủy đi sự sắp xếp từ trước, vì thế, sự tồn tại của nó sẽ bị trực tiếp xóa bỏ.
Tất cả những thứ này, chỉ là suy nghĩ và phân tích trong nháy mắt, con người ta, vào lúc nguy cấp nhất, đầu óc bao giờ cũng vận hành một cách rất nhanh chóng, chẳng qua Tô Bạch nhạy bén bắt được điểm này, cho nên nắm lấy nó mà thôi.
Áo khoác đang dần dần bị xóa bỏ, nó là một vật có linh trí, bất kỳ một thứ gì có sự tồn tại của trí tuệ, đối với việc bị xóa bỏ đều sẽ có một loại bản năng sợ hãi, giống như con người đều sợ chết.
Một giây sau, chiếc áo khoác không lùi mà tiến tới, từng sợi, từng sợi tơ màu đen từ bên trong chiếc áo gió xuyên thấu ra, sau đó lan sang cánh tay Tô Bạch.
- Cút!
Trong nháy mắt khi ý thức tinh thần giao thoa, Tô Bạch biết rõ chiếc áo khoác này đang cầu xin chính mình.
Thế nhưng, Tô Bạch vốn dĩ là một người có thù tất báo, lúc mày coi tao là thứ đồ chơi, tùy ý đâm vào, sao không nghĩ đến việc buông tha cho tao?
Phần lớn áo khoác đã trở nên trong suốt, trên thang cuốn cũng bắt đầu có thính giả đứng ở phía trên đi xuống.
Cuối cùng, chiếc áo khoác tách ra tất cả sợi tơ trên người mình, chuyển qua bao quanh Tô Bạch, một chiếc kim băng màu vàng rơi vào trong lòng bàn tay của Tô Bạch.
Ngón tay hắn vuốt ve lên chiếc kim băng nhỏ này, Tô Bạch có thể cảm nhận được rõ ràng, thật ra bên trong chiếc kim băng này cất giữ tất cả linh thức của chiếc áo khoác. Chiếc áo khoác chịu thua, hoàn toàn chịu thua, nó không phải bởi vì thực lực của Tô Bạch mà thần phục với hắn, mà chính là dưới áp lực do Phát Thanh Khủng Bố đem đến. Lần này, Tô Bạch quả thật là cáo mượn oai hùm.
Siết chặt tay lại, Tô Bạch cứ như thế mà đem chiếc kim băng vàng kia đâm vào trong lòng bàn tay mình, bị máu thịt của hắn bao vây, chẳng khác gì hắn đã nắm chắc được tử huyệt của chiếc áo khoác này.
Những sợi tơ của chiếc áo khoác bắt đầu dệt lại trên người Tô Bạch, lại một lần nữa xuất hiện thành kiểu dáng một chiếc áo khoác, bởi vì trong quá trình một lần nữa dệt lại, nó cần căn cứ theo dáng người của Tô Bạch để đặc biệt sửa đổi, vì thế khi mặc cả chiếc áo này lên, không khác gì một chiếc áo được thiết kế riêng theo số đo của Tô Bạch, rất hợp.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương trong lòng bàn tay đang dần dần khép lại. Tô Bạch hít sâu một hơi, cố gắng chống đỡ lấy cơ thể đi về phía thang cuốn, khi chiếc áo khoác này dán lên trên người Tô Bạch, đồng thời cảm nhận được cảm xúc dao động của hắn, chiếc áo khoác này liền được Phát Thanh Khủng Bố xem như là vật cá nhân của bản thân Tô Bạch, dĩ nhiên không nằm trong hàng ngũ cần format, đây chính là đặc quyền của thính giả.
Một nhóm người từ trên thang cuốn đi xuống, người đàn ông đeo kính râm nhìn thấy Tô Bạch, anh ta có chút ngạc nhiên, tháo hẳn kính râm ra để cẩn thận quan sát Tô Bạch:
- Con mẹ nó, người anh em, anh xuống đây thật nhanh đấy, sao rồi, đã nhặt nhạnh được chỗ tốt gì chưa?
Xung quanh có không ít thính giả, ánh mắt nhìn về phía Tô Bạch đều có chút thay đổi, một mặt là đối với Tô Bạch ghen ghét, một mặt phương diện khác thì khinh thường, tất cả mọi người đều ở trên đây một tầng chịu đựng tra tấn trong nội tâm, đi tìm kiếm tấm thẻ, nhưng người này thì hay rồi, đi xuống trước, ăn mảnh một mình.
Trịnh Nguyệt khẽ lắc đầu, bởi vì tuy bề ngoài Tô Bạch nhìn rất bình thường, không có thương thế gì, nhưng đó là do năng lực tự mình phục hồi của Tô Bạch rất mạnh, chẳng qua Trịnh Nguyệt có thể thấy được, bên trong Tô Bạch đã thủng trăm ngàn lỗ, hiển nhiên là thương thế rất nghiêm trọng. Trước mặt Tô Bạch bình tĩnh ung dung cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
- Ồ, chiếc áo này không tệ.
Người đàn ông đeo kính râm đưa tay vỗ lên chiếc áo khoác của Tô Bạch.
- Anh vừa mới ở chỗ này chọn quần áo à? Lá gan của anh thật đúng là lớn, Phát Thanh Khủng Bố vừa mới nói, nơi này, thứ nguy hiểm nhất chính là trang phục, anh thế mà còn có tâm tư lấy mặc lên người.
Tô Bạch mỉm cười, phủi tro bụi trên người, lơ đễnh trả lời.
- Thói quen.
Bên cạnh người đàn ông đội mũ lưỡi trai có mấy thính giả tụ tập lại cùng, hiển nhiên tuy chỉ còn lại 10 người, nhưng trong quá trình diễn ra thế giới chuyện xưa lần này cũng xem như là hình thành đoàn thể, bên phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai có sáu người.
Bên phía Tô Bạch có ba người, ngoài ra còn có một cô gái mặc áo lông màu đỏ, giống như không cảm thấy hứng thú với cả hai bên. Thế nhưng càng như vậy càng khiến cho không ai dám xem nhẹ cô ta, có thể theo bản năng duy trì tính độc lập của mình, muốn trang bức cũng không phải là truyện đơn giản.
Tầng thứ hai và tầng thứ ba là khu vực chuyên bán trang phục, mọi người cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, đến chỗ rẽ giữa tầng thứ ba và tầng thứ hai, khi mọi người lần lượt bước lên thang cuốn đi xuống phía dưới, chuyện gì cũng không xảy ra, mãi cho đến khi thang cuốn sắp đi đến tầng thứ hai thì,
Dị biến,
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Ở chỗ vị trí thang cuốn đi xuống, vừa lúc là khu vực chuyên bán quần áo trẻ em. Ban đầu vốn dĩ khu vực này rất yên tĩnh, lúc mọi người đến gần, bỗng nhiên bên tai vang lên những giọng nói trẻ con rất êm tai, giống như bài hát đồng dao, những giọng nói này dần dần tập hợp lại, giống như một buổi hòa nhạc, không có giọng trầm, nhưng lại vẫn có thể khiến cho trong lòng mọi người dần dần trầm xuống.
- Mẹ ơi con muốn!
- Cha ơi con muốn?
- Mẹ ơi, mẹ ở đâu thế?
- Cha ơi, cha ở chỗ nào vậy?