Chương 502
Trời Tối, Nhắm Mắt Lại
Từng giọng nói trẻ con không ngừng từ xung quanh truyền đến, từng câu hỏi, từng tiếng nũng nịu rõ ràng như thế, rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy tất cả những thứ này đều rất chân thực, dường như thật sự có đứa trẻ nào đó đang xuất hiện trước mặt bạn, hỏi bạn những vấn đề này.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cắn rách ngón tay, vẽ một đạo phù trên lòng bàn tay mình. Sau đó trong lòng bàn tay ông ta phát ra ánh sáng màu đỏ, ông ta vung tay lên, ra hiệu thính giả bên phe mình cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.
Cô gái mặc áo lông màu đỏ thì đứng nguyên tại chỗ.
Vốn dĩ người đàn ông đeo kính râm muốn mượn ánh sáng này để đi theo lên phía trước, nhưng nhìn thấy Trịnh Nguyệt và Tô Bạch đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt ngượng ngùng, quay lại.
Sự tình không đơn giản như thế, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Ở rạp chiếu phim trên tầng năm, 3 thính giả đã chết đi, trong khu vui chơi ở tầng thứ tư, hai thính giả vĩnh viễn trầm luân trong huyễn cảnh, trở thành người thực vật, lần này phạm vi là ở tầng thứ ba và tầng thứ hai chuyên bán trang phục, làm sao có thể đi qua một cách gió êm sóng lặng như thế chứ?
“Cạch!”
Trong nháy mắt.
Tất cả mọi ánh đèn trong hai tầng đều bị tắt đi.
Tất cả mọi thứ nơi này đều chìm vào trong bóng tối.
Bên kia, ban đầu lòng bàn tay của người đàn ông đội mũ lưỡi trai còn có thể gắng gượng chống đỡ một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng ngay lập tức cũng bị bóng tối thôn phệ và bao trùm.
Ngột ngạt,
Khủng hoảng,
Đây là lễ vật mà Phát Thanh Khủng Bố vì thính giả mà chuẩn bị.
- Anh sợ đến mức đó cơ à, tay còn lạnh như băng rồi, ha ha ha.
Giọng nói của người đàn ông đeo kính râm vang lên bên cạnh Tô Bạch.
Sau đó.
“Cạch!” một tiếng, đèn sáng lên.
Chỉ là ánh đèn không còn loại cảm giác hoàn toàn sáng ngời như trước đó nữa, mà chính là sinh ra một loại hiệu ứng thị giác mờ mịt, giống như đang xem phim trên một chiếc tivi của thế kỷ trước, khiến cho người ta cảm thấy rất mơ hồ và không chân thực.
Tô Bạch lấy bật lửa, đốt một điếu thuốc.
Vào lúc này, người đàn ông đeo kính râm ngây ngẩn cả người, anh ta nhìn thấy hai tay Tô Bạch, một tay đang cầm bật lửa, một tay đang che đầu gió, anh ta nhìn một tay Trịnh Nguyệt đang để ở trước ngực, một tay khác đang chỉnh lại tóc. Anh ta nhìn thấy bảy thính giả còn lại đều đang ở cách anh ta rất xa.
Sau cùng,
Anh ta bỗng nhiên ý thức được, ngay lúc đèn vừa tắt, cánh tay khoác lên trên bả vai anh ta,
Rốt cuộc là ai?
Người đàn ông đeo kính râm hơi quay đầu lại, anh ta nhìn thấy sau lưng mình không có gương mặt nào, thế nhưng khi anh ta cúi đầu xuống, người đàn ông đeo kính râm phát hiện ra một bé gái đang đứng ở dưới người mình, cái tay kia, thật vất vả mới khoác lên trên vai anh ta.
Gần như là theo bản năng, bên trong tròng mắt của người đàn ông đeo kính râm phóng ra một tia sáng màu đỏ, trực tiếp bắn về phía bé gái kia.
Cô bé mặc quần áo trẻ em, nhìn qua là loại hình ngọt ngào đáng yêu, nhưng sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi môi trắng bệch, vừa nhìn liền biết không phải loại hình người sống. Hơn nữa chỉ cần động não nghĩ một chút liền có thể biết, ở bên trong một nơi như thế giới chuyện xưa, ngoại trừ thính giả, làm sao còn có thể có người sống khác?
Vù!
Hai luồng ánh sáng mang theo nhiệt độ nóng rực trực tiếp bắn xuyên qua bé gái, lúc này bé gái hóa thành một luồng khói đen tiêu tán, uy lực của tia sáng này kinh người, khó trách anh ta vẫn luôn cần phải đeo kính râm để xuất hiện trước mặt người khác.
Người đàn ông đeo kính râm thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngay sau đó, anh ta lại phát hiện ra có điểm gì đó là lạ, bởi vì từ đầu đến cuối, anh ta nhìn thấy Tô Bạch vẫn đứng ở chỗ đó hút thuốc, Trịnh Nguyệt vẫn ở nơi đó chơi đùa với tóc của mình.
Trong lúc nhất thời, người đàn ông đeo kính râm lùi lại một bước, điều này không bình thường, cũng không có khả năng, tâm của bọn họ không có khả năng lớn đến loại mức độ này.
Giống như cũng bởi vì tâm tính gây ra, một giây sau, hai mắt của người đàn ông đeo kính râm lập tức phóng ra hai luồng ánh sáng, một luồng ánh sáng bắn trúng Tô Bạch, một luồng ánh sáng khác bắn trúng Trịnh Nguyệt. Ngay sau đó, cơ thể của Tô Bạch và Trịnh Nguyệt bắt đầu bốc cháy, da thịt bắt đầu tróc ra, tản ra mùi nhựa plastic cháy khét.
Sau cùng, trên mặt đất có hai vũng vết bẩn lưu lại.
Đây không phải người thật, đây là hai người giả!
Ngay lập tức, trong lòng người đàn ông đeo kính râm có chút hốt hoảng, anh ta rõ ràng không biết chính mình bị ngăn cách từ lúc nào, tất cả thính giả đồng hành bên cạnh anh ta, có lẽ đều là người giả.
Tô Bạch châm một điếu thuốc, gảy đi tàn thuốc, sau đó bỗng nhiên hắn nghiêng đầu sang nhìn chỗ khác, nhìn về phía Trịnh Nguyệt đang đứng bên cạnh mình. Trịnh Nguyệt cũng đang nhìn hắn, nhưng không biết vì sao, Tô Bạch bỗng nhiên có loại cảm giác quỷ dị, dường như có chỗ nào đó không đúng.
Ngay sau đó, Tô Bạch rốt cuộc đã hiểu rõ, quần áo của Trịnh Nguyệt giống như trở nên sạch sẽ hơn nhiều, không, không đúng, không phải là sạch sẽ, là hoàn toàn mới tinh, đây rõ ràng là một bộ quần áo vừa mới được lấy ra, không mang theo một chút tro bụi nào, không mang theo một chút nếp nhăn.
Thậm chí, phía dưới chiếc áo của Trịnh Nguyệt còn có mác chưa được xé ra, đang treo ở đó.
Mối quan hệ giữa những thính giả rất đơn giản, cũng rất thuần túy, vì thế ở thời điểm này, Tô Bạch lựa chọn một phương pháp tương tự như người đàn ông đeo kính râm đã làm, hắn trực tiếp nghiêng người qua, một tay giữ lấy cổ Trịnh Nguyệt, vặn nó.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo, ở thời điểm không biết là người thật hay giả, vẫn nên thử giết chết một người thì hơn, căn bản không cần phải lo lắng gì về vấn đề ngộ sát gì đó, dù sao mục đích cuối cùng vẫn là vì đảm bảo an toàn của chính mình, không phải ư?
(Tử đạo hữu bất tử bần đạo: (死道友不死贫道): hiểu là chỉ cần người khác chết, ta không chết là được; vì lợi ích chính mình mà không ngại tổn hại người khác.)
Răng rắc…
Cổ của Trịnh Nguyệt rơi xuống mặt đất, phát ra một âm thanh vang giòn, làn da bên ngoài giống như da của người sống vậy, còn có thể nhìn thấy mạch máu, thế nhưng một khi mở ra, có thể nhìn thấy nhựa plastic ở bên trong.
Người đàn ông đeo kính râm nhìn thấy Tô Bạch bẻ gãy đầu Trịnh Nguyệt cũng không có phản ứng gì, vẫn đứng ở nơi đấy, duy trì động tác và vẻ mặt trước đó, Tô Bạch đi đến đó, ngón tay sờ soạng lên trên mặt người đàn ông đeo kính râm một chút, lấy xuống một tấm da người rất lớn, lúc này, bên trong lộ ra dáng vẻ người giả.
- Cái quỷ gì thế này?
Tô Bạch lẩm bẩm một tiếng: - Trời tối nhắm mắt lại à?
Đèn tắt đi rồi được bật lại, thính giả ở bên cạnh mình lập tức biến thành người giả, trên người mặc quần áo mới, sơ hở trăm chỗ, thế nhưng Tô Bạch không cảm nhận được bất kỳ uy hiếp gì, dường như đây chỉ là một loại trò đùa.
Ầm!
Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy một lực lượng nóng rực từ phía sau mình đánh tới, cỗ lực lượng này mang theo khí thế hung ác.
.
Trời tối nhắm mắt đi giống như phiên bản trò chơi ma sói.