Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 503 - Chương 503 Đại Loạn Đấu

Chương 503

Đại Loạn Đấu


Vào lúc này, chiếc áo khoác đen nhấc lên, trực tiếp mang theo Tô Bạch bay ra khỏi vị trí đang đứng, một đầu hỏa xà khí thế hung hăng bao phủ xuống, thiêu rụi khu vực kia.


Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu đỏ lơ lửng trong không trung, dưới chân cô ta đi một đôi ủng da, cả người giống như một nữ thần lửa.


- Ôi chao, thật đúng là uy phong!


Tô Bạch cười cười: - Đáng tiếc, sau khi chết mới uy phong thì làm được gì, vẫn là lúc còn sống trang bức thì tốt hơn!


Người phụ nữ này, Tô Bạch biết, chính là Chử Đình đã chết đi ở trong khu vực rạp chiếu phim, mà bây giờ, Chử Đình là một người chết. Trên cơ thể của cô ta có dấu vết “may vá” rất rõ ràng, Tô Bạch nhớ rõ trước đó Chử Đình biến thành một khối xác nát, thế nhưng bây giờ đã được may vá lại, người đã chết, nếu là vật chết liền trực tiếp bị Phát Thanh Khủng Bố lấy ra sung làm NPC dùng một lần.


Trước đó Chử Đình cũng thể hiện ra năng lực thuộc tính hỏa của mình, hiện tại, cô ta đã sớm chết rồi, Chử Đình của bây giờ không phải là Chử Đình của lúc ban đầu, cộng thêm việc lúc này cô ta có năng lực lơ lửng ở trên không trung lâu như thế, cùng với cục diện hỏa xà loạn vũ vừa rồi, đây tuyệt đối không phải là năng lực Chử Đình.


Hai tròng mắt của Chử Đình đen sì, giống như không có tập trung, hai tay của cô ta giao nhau, quanh người bắt đầu vang lên tiếng đọc chú ngữ, ngay sau đó, một biển lửa buông xuống dưới, khí thế quả thật kinh người.


Một tay Tô Bạch chỉ vào vị trí mi tâm của mình, trong lúc nhất thời, trên dưới người hắn đều được bao bọc bởi một tầng sương lạnh, điều này làm triệt tiêu đi phần lớn thương tổn do biển lửa thiêu đốt tác dụng lên người hắn.


Chỉ là trong lòng Tô Bạch cũng rõ ràng, mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như thế.


Quả nhiên, ngay khi biển lửa vừa buông xuống không bao lâu, một bóng đen xuất hiện ở vị trí sau lưng Tô Bạch, đến một cách lặng lẽ không một tiếng động, một chiếc dao găm quân đội trực tiếp đâm từ vị trí sau lưng vào Tô Bạch.


Tô Bạch lập tức cảm giác được một loại run rẩy đến từ vị trí kim băng trong lòng bàn tay hắn. Vào lúc này, chiếc áo khoác thế mà cứng rắn thay Tô Bạch chống đỡ một kích kia, ngay lập tức Tô Bạch xoay người lại, một cái tay trực tiếp giữ lấy cổ của bóng đen kia, sau đó thuận thế nâng đầu gối lên, húc mạnh vào vị trí trán của bóng đen.


Bịch!


Bóng đen bị một kích này đánh cho có chút choáng váng, thân hình vô thức lùi lại, thế nhưng làm sao Tô Bạch có thể để cho cô ta chạy trốn, làm cho cô ta có được cơ hội lần thứ hai ám sát hắn?


Trong nháy mắt, hàn khí từ trong lòng bàn tay Tô Bạch tản ra, ngưng tụ thành một tầng hàn băng, đem chính mình và bóng đen đông lạnh ở cùng nhau.


Bóng đen là Vương Điềm Điềm.


Cô ta mặc một bộ quần áo màu đen bó sát, trên người cô ta toát ra một loại khí chất túc sát. Trên thực tế, trước đó có Chử Đình dùng hỏa lực để hấp dẫn sự chú ý, lần ám sát này của Vương Điềm Điềm quả thật lấy được hiệu quả rất lớn, nếu như không có áo khoác, vốn dĩ Tô Bạch đã bị trọng thương, nay lại gặp thêm một kích này, chỉ có thể nói là kết cục thương tổn ngày càng nặng nề.


Chẳng qua thích khách chính là như thế, xem trọng nhất là một kích trí mạng. Nếu như một kích không thể thành công, như vậy ít nhất cũng phải làm cho mục tiêu ám sát của mình bị thương nặng, từ đó mất đi năng lực tiến hành đánh trả mình, thế nhưng lần này chiếc áo khoác của Tô Bạch biểu hiện quá tốt, đơn giản tương đương với một pháp khí phòng ngự giúp Tô Bạch đỡ được một kích này, đồng thời, giành được cho Tô Bạch đầy đủ cơ hội phản kích và thời gian.


Đương nhiên quan trọng nhất chính là, bởi vì cho dù là Chử Đình hay Vương Điềm Điềm, ngay cả khi bọn họ được Phát Thanh Khủng Bố dùng thân phận người chết để mặc lên quần áo, một lần nữa đi ra, đồng thời sức mạnh cũng được tăng lên ở một mức độ nhất định, thế nhưng không đến mức đạt được cấp độ bất khả chiến bại, có lẽ là vì ban đầu vốn dĩ hai người này không có thực lực quá mạnh.


Phập!


Tô Bạch để lộ ra răng nanh, lúc này Vương Điềm Điềm đã bị đóng băng cùng với hắn, cô ta căn bản không cách nào thi triển ra ưu thế nhanh nhẹn của thích khách, đối với Tô Bạch mà nói, cô ta hoàn toàn chính là con cá nằm trên thớt của chính mình rồi.


Phía trên, Chử Đình lại một lần nữa ngưng tụ ra một đầu hỏa xà. Tô Bạch không quan tâm, cứ như thế đem răng nanh của mình đâm vào vị trí cổ của Vương Điềm Điềm. Lần này, dĩ nhiên không phải vì hút máu, máu của người chết, có gì hay mà hút?


Sau khi răng nanh đâm vào bên trong, Tô Bạch vung đầu, cổ của Vương Điềm Điềm trực tiếp bị Tô Bạch cắn đứt, ngay sau đó Tô Bạch ngẩng đầu, trực tiếp xông đến đối diện với hỏa xà!


Bởi vì Tô Bạch có chút giết sướng rồi, cho nên không quan tâm, thế nhưng chiếc áo khoác lại không thể bình tĩnh được. Nó vừa mới bị đánh một kích, lúc này bị hao tổn không ít, nếu như một lần nữa bị lửa đốt, vậy nó quả thật phải viết di chúc ở đây rồi, chính vì lẽ đó, ngay lúc Tô Bạch đang chuẩn bị xông thẳng về phía hỏa xà, lại bị áo khoác kéo lại, cả người bất ngờ không kịp đề phòng, bay ra ngoài, khó khăn lắm mới tránh thoát được hỏa xà, chỉ bị một ít tia lửa nhỏ bắn lên người mình mà thôi.


Đúng lúc này, ở cách đó không xa, một người đang chạy đến, là người đàn ông đeo kính râm, trên người anh ta cũng mang theo vết thương, đoán chừng là gặp phải tình hình không khác Tô Bạch là mấy.


Lúc nhìn thấy Chử Đình vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung, trong mắt người đàn ông đeo kính râm kích phát ra hai tia sáng màu đỏ, phân biệt xuyên thủng qua hai cánh tay của Chử Đình, trong nháy mắt, cơ thể của Chử Đình lảo đảo, ngã quỵ xuống dưới, thế nhưng ngay lập tức, ngọn lửa xung quanh người cô ta giống như phát điên, đều hướng về phía người đàn ông đeo kính râm.


Người đàn ông đeo kính râm đưa hai tay ra phía trước, tia sáng trong mắt anh ta ngưng tụ ra một lớp bình phong, đã ngăn được tất cả ngọn lửa ở gần đó.


Hai tay Chử Đình gần như bị tan biến, Chử Đình nằm ngang trên mặt đất, cố gắng chống đỡ đầu của mình nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đeo kính râm, không ngừng điều khiển ngọn lửa xung quanh, bắt đầu một cuộc chiến giằng co, làm tiêu hao sức lực với người đàn ông đeo kính râm.


Chỉ là Tô Bạch cũng không phải vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò vui, khi sự xuất hiện của người đàn ông đeo kính râm thành công hấp dẫn sự chú ý của Chử Đình, Tô Bạch lập tức hóa thành huyết vụ, lặng yên không một tiếng động đi đến vị trí phía sau lưng Chử Đình, ngay sau đó, thân hình ngưng tụ lại, một chân giẫm lên đầu Chử Đình.


Bịch!


Đầu của Chử Đình trực tiếp bị Tô Bạch đạp nát.


IQ của đám gia hỏa này không cao lắm, cũng không biết là do nguyên mẫu vốn dĩ không tốt, hay là Phát Thanh Khủng Bố thiết lập như thế, bọn họ có vẻ hơi ngu ngốc, không khác gì loại robot chỉ có chương trình mệnh lệnh cơ bản.


Chử Đình vừa chết, ngọn lửa biến mất, tất cả các giá treo quần áo, hay thậm chí là các poster ở xung quanh đều hoàn hảo không tổn hại gì, nhìn qua nơi này không khác gì rạp chiếu phim là mấy, bất kỳ thứ gì đều không thể bị phá hỏng.


Người đàn ông đeo kính râm thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó ngã quỵ trên đất, ở phần eo của anh ta có một vết thương đang không ngừng chảy máu, hiển nhiên là thương thế trước đó.


Tô Bạch đi về phía người đàn ông đeo kính râm.


- Anh vẫn ổn chứ?


Người đàn ông đeo kính râm suy yếu lắc đầu, khi bóng người Tô Bạch xuất hiện trước mặt anh ta, người đàn ông đeo kính râm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt, hai mắt anh ta phóng ra luồng ánh sáng nóng rực, khóe miệng mang theo một nụ cười độc ác!


Chương 503

Bình Luận (0)
Comment