Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 504 - Chương 504 Chơi Không Vui

Chương 504

Chơi Không Vui


Người đàn ông đeo kính râm đứng dậy, sau khi anh ta ngẩng đầu lên, nụ cười trên khóe miệng của anh ta cứng đờ.


Ở trước mặt anh ta có một thi thể đang nằm đó, cổ bị xuyên thủng, một vết thương có tính xuyên thấu rất lớn, gần như chiếm cứ ¾ diện tích của cổ. Nếu như đem cỗ thi thể kia nắm lấy và lắc, đoán chừng cái đầu kia sẽ rơi xuống, bởi vì trên cổ cũng chỉ còn lại một ít da dính liền với đầu mà thôi, đương nhiên, cái đầu này có rơi xuống hay không cũng không có nhiều ý nghĩa là mấy, bởi vì cái đầu này vốn dĩ đã bị đạp cho nát bét, giống như một chiếc bánh bột ngô vậy.


Hiển nhiên thi thể này không phải của Tô Bạch mà là của Chử Đình.


Tô Bạch đứng ở bên người thi thể, ở vị trí cánh tay của hắn cũng có một vết thương rất rõ ràng, sâu đến mức đủ để thấy xương, nhưng loại thương thế này, cho dù đối với thính giả khác mà nói cũng không tính là chuyện lớn gì, càng đừng nói đến người mang huyết thống Vampire như Tô Bạch.


- Tôi vẫn luôn cảm thấy, không có khả năng mỗi một người giả đều ngu ngốc như thế, ừ, ý tứ chính là, không có khả năng tất cả người giả đều ngốc nghếch đáng yêu như vậy.


Tô Bạch đem vết thương trên cánh tay đặt ở trước mặt mình, dùng ngón tay nhẹ nhàng xe đi tầng thịt bên ngoài đã bị cháy khét, tốc độ khôi phục của vết thương trở nên rất chậm chạp, điều này cũng mang ý nghĩa, hiện tại tình trạng cơ thể của hắn quả thật có chút không chịu đựng nổi.


Loại cảm giác này ít nhiều khiến cho Tô Bạch cảm thấy không thích, bởi vì năng lực của bản thân suy yếu sẽ khiến cho hắn không có cảm giác an toàn.


Trong thế giới chuyện xưa lần này, Tô Bạch phát giác ra được thực lực của hắn, thật ra có thể xem như là thuộc vào nhóm gần như mạnh nhất trong đám thính giả kia, đoán chừng người có thực lực đè ép được hắn, quả thật không có mấy người, cũng chỉ có Trịnh Nguyệt và cô gái mặc áo lông đỏ kia khiến cho bản thân hắn cảm nhận được có chút sâu không lường được, còn lại, thật đúng là nhân vật không làm cho Tô Bạch kiêng kỵ nhiều.


Người đàn ông đeo kính râm bỗng nhiên xuất hiện giúp Tô Bạch đánh rớt Chử Đình đang lơ lửng trên không trung xuống. Chẳng qua Tô Bạch cũng không bởi vì sự giúp đỡ của anh ta mà buông lỏng cảnh giác. Hơn nữa, ở trong thế giới chuyện xưa, cảm giác uy hiếp do những người bản địa này mang đến, còn lâu mới bằng được uy hiếp do chính thính giả ở bên người mang đến.


Trước đó lúc Tô Bạch đi về phía người đàn ông đeo kính râm, hắn đã dùng tư thái huyết vụ để cuốn lấy thi thể Chử Đình đến, vì thế người đàn ông đeo kính râm đánh lén cũng chỉ khiến cho Chử Đình vốn dĩ đã bị Tô Bạch giẫm nát mặt càng thêm thê thảm hơn mà thôi.


Đương nhiên, Tô Bạch cũng bởi vì thế mà nhận lấy một số trầy da.


Người đàn ông đeo kính râm nhìn Tô Bạch đang đứng trước mặt rồi lắc đầu, vết thương ở trên eo anh ta bắt đầu khép lại, ngay sau đó, quần áo trên người anh ta cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, biến thành một bộ âu phục màu đỏ, thâm trầm mà nội liễm.


Ánh mắt Tô Bạch vô thức nhìn xung quanh:


- Giỏi thật, mỗi một bộ quần áo ở chỗ này đều là pháp khí?


Một lượng lớn quần áo như thế, phải chăng điều này mang ý nghĩa là một lượng lớn pháp khí?


Nếu như có thể đem hết trang phục ở tầng này ra ngoài, như vậy Tô Bạch thật đúng là có thể mở một cửa hàng bán quần áo trong vòng tròn thính giả, hơn nữa, quần áo này còn có thể tăng cường thêm thuộc tính cường hóa một cách rõ rệt, điều này được chứng minh trên bộ đồ của Vương Điềm Điềm và Chử Đình.


Chỉ là chiếc áo khoác này của hắn, chẳng lẽ chỉ đơn giản là bay được trong một thời gian ngắn và có tính phòng ngự vật lý thôi sao?


- Bị anh phát hiện ra rồi, chơi không vui nữa.


Giọng nói của người đàn ông đeo kính râm thay đổi, biến thành giọng nói của một bé trai.


- Tôi không quá thích việc đánh nhau một cách trực diện, cho dù có hạ gục anh, giết chết anh, cũng không có loại vui sướng khi thành công đánh lén anh.


Một giọng nói non nớt từ bên trong miệng người đàn ông đeo kính râm phát ra, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất không hài hòa, hoặc là nói, bối cảnh chính của hai tầng này là từng bộ quần áo quỷ dị, cùng với vô số người giả, thế nhưng chân chính đảm nhiệm nhân vật người gác cổng là những vong linh trẻ con này.


Phát Thanh Khủng Bố cho bọn chúng tự do nhất định, trao cho bọn chúng tư cách thỏa thích chơi đùa, để bọn chúng ở cửa thang cuốn thông với tầng cuối đùa bỡn với thính giả.


Đương nhiên, ở nơi này “đùa bỡn” chính là đẫm máu.


Từ khi bản thân hắn đi nhầm vào tầng này cho đến bây giờ, Tô Bạch đã trải qua nhiều lần chiến đấu, cũng dần dần nhận thấy được, hiện tại thương thế bên trong người hắn rất nghiêm trọng, đồng thời sức mạnh cũng theo đó mà tiêu hao, chẳng qua cũng do tính cách, ngay cả khi rõ ràng đã đến tình cảnh sơn cùng thủy tận, Tô Bạch vẫn biểu hiện ra một loại thong dong bình tĩnh, đây cũng không phải là vì muốn mê hoặc những thính giả khác, đơn giản chỉ là thói quen trang bức của Tô đại thiếu gia mà thôi, đương nhiên, một phần cũng là do khoảng thời gian gần đây thường xuyên đụng phải nhiều sự tồn tại cường đại có thể nghiền ép chính mình, thấy nhiều, gặp nhiều, cho nên bình tĩnh hơn.


Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, không có gì phải nói.


Người đàn ông đeo kính râm phát ra một tiếng gầm nhẹ, ngay sau đó, trên âu phục của anh ta cũng phát ra ánh sáng màu đỏ, trong hai mắt bắn ra hai tia sáng đáng sợ, trực tiếp hướng thẳng về phía Tô Bạch.


Tô Bạch ho khan một tiếng, chiếc áo khoác đen trực tiếp kéo hắn bắt đầu di chuyển, né tránh.


Một lúc thì lướt trên không trung, một lúc lại nhảy sang bên cạnh, nói tóm lại, chính bản thân Tô Bạch căn bản không cần thiết làm gì, tia sáng trong mắt của người đàn ông đeo kính râm rất đáng sợ, chỉ hơi sượt qua liền có thể làm biến mất một mảng da thịt. Chẳng qua tiền đề là nhất định phải đánh trúng hắn, anh ta không đánh trúng hắn thì cho dù tia sáng trong mắt anh ta có mạnh đến đâu cũng không có ý nghĩa gì.


Năm phút sau, cuối cùng người đàn ông đeo kính râm cũng dừng lại việc tiếp tục phóng ra ánh sáng, trên người cũng toát ra dáng vẻ uể oải, hiển nhiên anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi, cái thứ đồ chơi này giống như bắn tinh vậy, cũng không thể không có đầu óc bắn liên tục trong một thời gian dài.


- Chơi không vui, chơi không vui, anh thế mà lại có quần áo của nơi này.


Trong miệng người đàn ông đeo kính râm lại một lần nữa phát ra một giọng nói non nớt, mang theo nồng đậm bất mãn.


- Anh không được trốn nữa, quay lại, đánh với tôi.


Tô Bạch đứng ở phía xa bất đắc dĩ nhún vai, nếu như thương thế của hắn không nặng như vậy, chuyện này còn cần phải nói nữa sao? Nhất định là trực tiếp đi lên đánh thằng nhóc này, chẳng qua hiện tại, trước tiên vẫn nên kiềm chế một chút thì tốt hơn, áo khoác di chuyển và biến đổi không cần từ chỗ Tô Bạch lấy ra năng lượng, vì thế đúng lúc có thể mang lại cho Tô Bạch có cơ hội thở dốc, khôi phục lại thương thế của chính mình, khôi phục được thêm ít nào, chẳng khác gì trong tay mình có nhiều hơn một phần thẻ đánh bạc.


Chương 504

Bình Luận (0)
Comment