Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 522 - Chương 522 Huyết Thi Tức Giận

Chương 522

Huyết Thi Tức Giận


Hai tiếng súng vang lên.


Tô Bạch nghiêng đầu nhìn sang bên khác, nhìn về nơi đó đã thấy hai nhân viên của cửa hàng trang sức ngã xuống trong vũng máu, xung quanh lập tức vang lên những tiếng hét chói tai, những người xung quanh bắt đầu chạy tán loạn, cục diện vô cùng hỗn loạn.


Loại cục diện này, đối với Tô Bạch mà nói thì không tính là gì, thế nhưng không biết vì sao, trong lòng của hắn dâng lên một loại dự cảm xấu.


Cụ thể là loại điềm xấu nào, chính bản thân Tô Bạch cũng không rõ ràng.


Đám đông hoảng hốt chạy trốn về bốn phía, giống như một đám ruồi không đầu, đây đại khái là bản chất của con người, có đôi khi con người ta chính là những kẻ đạo đức giả, thích dùng một chiếc mặt nạ để che đi chính mình, nhưng một khi gặp phải nguy cơ sinh tử, con người sẽ bộc lộ ra bản chất nguyên thủy nhất. Lúc này bọn họ đâu khác gì những con ngựa vằn vì sự truy đuổi của sư tử mà chạy tán loạn trên thảo nguyên châu Phi.


Bởi vì nếu như ngựa vằn có dũng khí, có trí tuệ, dám cùng nhau đi lên, cho dù sư tử có bản lĩnh đến đâu đi chăng nữa đều sẽ bị nghiền ép, giống như ở hiện tại, nhiều người trong trung tâm thương mại như thế, nếu như bọn họ cùng nhau tiến lên, thật ra số đạn trên tay những kẻ côn đồ kia cũng chỉ có mấy viên mà thôi.


Đương nhiên, hiện tại Tô Bạch đang đứng ở góc nhìn của một thượng đế để xem chuyện này, nếu như việc đó xảy ra trên người hắn, nếu như hắn không phải là một thính giả, có lẽ hiện tại lựa chọn của Tô Bạch cũng giống như những người đang không ngừng la hét và bỏ trốn.


Đám đông lộn xộn, tiếng thét chói tai vang lên, tiếng khóc, tiếng gào thét. Tô Bạch đứng ở một bên, giống như một người ngoài cuộc, quả thật, hắn chỉ là một người ngoài, hắn đứng ở chỗ này, từng người hoảng loạn, thất thố, chạy xuyên qua người hắn, giờ phút này đây, dường như bản thân hắn đang đứng ở trước một màn hình, xem một bộ phim đen trắng.


Hai người đàn ông đội mũ bảo hiểm xe máy xách theo túi, trên tay cầm súng lao đến nơi này.


Có lẽ bọn họ dự định đi xuyên qua siêu thị, từ đằng sau của siêu thị để đi ra ngoài, theo thông thường, hầu hết cửa sau của các siêu thị lớn đều cách xa khu vực náo nhiệt, thuộc về một đoạn đường tương đối hẻo lánh, ít nhất dân cư sẽ thưa thớt hơn một chút, bởi vì siêu thị sẽ đặt cửa chính của mình ở ngay nơi phồn hoa nhất.


Đúng lúc này, Tô Bạch nhìn thấy một người phụ nữ ngã rầm xuống mặt đất, cô ta mặc đồng phục của nhân viên thu ngân, là Diệp Tư.


Loại dự cảm xấu kia, đến từ chính nơi này ư?


Tô Bạch mím môi, lúc này, hắn vô thức muốn đưa tay ra kéo lấy cô ta, thế nhưng tay của hắn trực tiếp xuyên qua người cô ta.


Diệp Tư ngã xuống mặt đất, đúng lúc ngã vào một trong hai tên cướp, tên cướp này hoảng loạn đứng dậy, không biết anh ta mắng câu gì liền đem họng súng nhằm ngay vào Diệp Tư, bắn một phát súng.


Dù sao, lúc này, thật ra bọn cướp cũng đang ở trong một trạng thái rất khẩn trương.


Pằng!


Tiếng súng vang lên.


Tô Bạch nhìn thấy vị trí cổ của Diệp Tư trúng một phát súng, cô ta che cổ của mình, cơ thể bắt đầu co quắp, máu tươi dần dần tràn ra, mang theo lạnh lẽo và thê lương.


Hai tên cướp nhanh chóng biến mất trong đám người, xung quanh cũng lập tức yên tĩnh trở lại, thật ra trong siêu thị không còn bao nhiêu người, phần lớn đều chạy ra ngoài, chỉ có một số ít lựa chọn trốn ở một góc, đang không ngừng nức nở.


Tô Bạch đứng ở bên người Diệp Tư, hắn không thể làm bất kỳ chuyện gì, chỉ có thể nhìn người phụ nữ này không ngừng co quắp, càng lúc càng trở nên yếu ớt, đến sau cùng, hai tay xụi lơ, buông lỏng trên mặt đất, cả người đã mất đi sinh cơ.


Cô ta chết rồi. Diệp Tư cứ như thế mà chết đi?


Hít sâu một hơi, bỗng nhiên Tô Bạch cảm thấy huyết thi có chút đáng thương, không thể nghi ngờ, đối với người bình thường mà nói, sự tồn tại của huyết thi giống như là thần, thế nhưng, người phụ nữ mà anh ta yêu, ngay sau khi anh ta vừa mới đi vào thế giới chuyện xưa chưa đến hai phút, đã ngoài ý muốn bỏ mình.


Thần hay không thần thì có ý nghĩa gì chứ?


Thật đúng là một loại trào phúng.


Thế nhưng, đúng lúc này, phía sau chiếc xe đẩy đang đứng nguyên tại chỗ ka lại xuất hiện một người, đó chính là huyết thi, người nam nhân viên phục vụ kia, lúc này, anh ta đã làm xong nhiệm vụ của thế giới chuyện xưa, trở về hiện thực, ánh mắt của anh ta lập tức tìm được Diệp Tư đang nằm trên mặt đất. Huyết thi ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc và không dám tin.


Tô Bạch nhìn thoáng qua huyết thi, lại nhìn thi thể người phụ nữ ở dưới chân mình.


Đột nhiên cảm thấy rất đau trứng.


Bỗng nhiên, trong lòng Tô Bạch cũng sinh ra một loại phẫn nộ, hắn ngẩng đầu, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.


Bạn dám nói đây không phải là do Phát Thanh Khủng Bố cố ý làm ra tiết điểm thời gian và cục diện? Bạn dám nói trên thế giới này có chuyện trùng hợp như thế ư? Bạn dám ở trước mặt Phát Thanh Khủng Bố nói đây là trùng hợp?


Vù!


Một tiếng vang dội, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện ra chính mình đang đứng ở trong một căn phòng giám sát, hình ảnh hắn vừa mới nhìn thấy, chính là hình ảnh đen trắng từ thiết bị giám sát.


- Cậu có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của tôi không?


Giọng nói của nam nhân viên phục vụ vang lên sau lưng Tô Bạch.


Tô Bạch nhớ đến lần đầu tiên bản thân mình gặp phải huyết thi, hắn cảm nhận được một loại sợ hãi vô biên, nhất là ở trong khu vực số một của bảo tàng Binh Mã Dũng, vào lúc đó, từng hàng, từng hàng thi thể thính giả ở khu vực Thiểm Tây, gần như đã trở thành ác mộng, khiến cho Tô Bạch tê dại cả da đầu, mấy lần sau gặp phải huyết thi, Tô Bạch không bị dọa đến mức run chân nữa, nhưng về cơ bản đều ôm thái độ đánh cược cái mạng nát, sống độc thân này của mình.


Chẳng qua,


Lần này,


Vào giây phút này,


Khi huyết thi lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng mình, trong lòng của Tô Bạch không có nửa điểm dao động và e sợ.


Chỉ có một loại đồng tình.


Có lẽ là bởi vì bọn họ đều là thính giả, điều này không liên quan gì đến việc phân chia thực lực cao cấp, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, đoán chừng mỗi thính giả đều sẽ có xúc động rất lớn, mấy giây trước khi xảy ra chuyện, bạn bị triệu hoán vào thế giới chuyện xưa để làm nhiệm vụ, sau khi chuyện xảy ra, người vừa chết được mấy giây, lại để cho người ta hoàn thành nhiệm vụ trở về.


Ở trong hai, ba phút quan trọng này, chính bản thân mình lại không ở đây, người mà mình trân trọng nhất đã hoàn toàn xa cách âm dương.


Rõ ràng chính bản thân mình có được năng lực cường đại đáng sợ, rõ ràng thân phận chân chính của bản thân mình đã có thể so sánh với thần, rõ ràng ở trước mặt mình, hai tên cướp kia, căn bản không bằng một con rệp, rõ ràng chính mình nắm giữ được năng lực hủy thiên diệt địa.


Thế nhưng,


Đối mặt,


Vẫn là kết cục lạnh lẽo như thế.


Loại đau buồn này, thính giả đều có thể hiểu được, đồng thời đều có thể đồng cảm, bởi vì tất cả mọi người, cho dù là thực lực cao hay thấp đều sinh hoạt dưới cái bóng ma của Phát Thanh Khủng Bố, mà chuyện này, bạn nói chỉ là một sự trùng hợp,


Ai tin?


Ở trước mặt Phát Thanh Khủng Bố, bạn nói là trùng hợp?


Ha ha.


Chương 522

Bình Luận (0)
Comment