Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 523 - Chương 523 Excuse Me?

Chương 523

Excuse Me?


Bóng dáng của người nam nhân viên phục vụ chậm rãi xuất hiện bên cạnh Tô Bạch, anh ta đứng ở đó, không nói gì, thật ra đối với hắn mà nói, hình dáng của huyết thi đã không còn có ý nghĩa gì nữa, bởi vì thân phận của anh ta đã bị lộ, lúc này, hẳn là dáng vẻ thật sự của huyết thi.


Một người đàn ông rất bình thường, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều rất bình thường.


- Tôi không biết nên nói gì.


Tô Bạch lên tiếng:


- Nhưng anh vẫn nên nén bi thương.


Hiện tại, Tô Bạch chỉ nghĩ ra được những lời này, thật ra, đổi một góc độ để suy nghĩ, huyết thi đáng thương, nhưng chẳng lẽ những thính giả trong khu vực Thiểm Tây bị huyết thi giết chết không đáng thương ư? Bọn họ là người có vợ con, cha mẹ già yếu.


Chẳng qua con người chính là như thế, những thính giả trong khu vực Thiểm Tây bị giết chết đi kia, Tô Bạch không quen biết một ai, cũng không có gặp gỡ gì, đương nhiên Tô Bạch sẽ không cảm thấy thương tâm rơi lệ gì đó cho những người đấy, nhưng chuyện của huyết thi lại được tái hiện một cách chân thực ở ngay trước mắt hắn, loại cảm xúc này khắc sâu một cách bất ngờ.


- Cậu cảm thấy đây là trùng hợp sao?


Sắc mặt huyết thi không thay đổi hỏi, câu hỏi của anh ta không có sức sống gì, cũng không có tâm trạng dao động nào, chắc hẳn anh ta đã chết rồi, nhưng loại biểu hiện này, hẳn là sau mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này lại xuất hiện, loại cảm xúc không có gì đáng buồn bằng tim đã chết đi.


Tô Bạch lắc đầu: - Tôi không tin.


Huyết thi nhắm mắt lại, mí mắt và bắp thịt trên mặt anh ta hơi run rẩy, giống như đang cố gắng khắc chế không cho một loại cảm xúc nào đó tràn ra, ngay sau đó, anh ta hé miệng, hơi ngước mắt lên, hít một hơi thật sâu, người bình thường làm động tác này thường là để kiềm chế nước mắt của mình.


- Đúng thế, tôi cũng không tin.


Huyết thi nói một câu, sau đó anh ta bỗng nhiên cười, nhưng khi anh ta cười lại không thể khiến cho người ta cảm thấy anh ta thật sự đang cười:


- Sao nó có thể như thế, tại sao nó lại như vậy!


Giọng nói của huyết thi đột nhiên lớn hơn.


- Ở trong thế giới chuyện xưa, nó thiết kế tôi như thế nào cũng được, tôi không quan tâm, tôi đều cam tâm tình nguyện, nhưng tại sao nó có thể sắp xếp một kết cục như thế với tôi, cậu biết không, lúc Diệp Tư chết, trong bụng của cô ấy đã mang thai con của chúng tôi rồi.


Tô Bạch không nói gì.


Nếu như nói những thính giả còn lại đều sẽ vì sự cường đại của Phát Thanh Khủng Bố mà cảm thấy sợ hãi, hình thành nên kính sợ, như vậy, huyết thi trải qua loại chuyện như thế, đối với Phát Thanh Khủng Bố, anh ta chỉ có hận ý vô biên.


Không phải mỗi người đều khát vọng giành được sức mạnh vượt qua người thường.


Không phải mỗi người đều muốn làm người đứng trên muôn người.


Không phải mỗi người đều muốn trở thành một sự tồn tại như thần linh.


Không thể không nói, trên thế giới này, thật ra phần lớn mọi người đều trân trọng người nhà, người thân, hoặc là cuộc sống tuy nhìn qua có vẻ tầm thường vô vị, nhưng mãi cho đến khi mất đi mới rất luyến tiếc cuộc sống bình thường này.


Mà huyết thi, anh ta chính là loại người này, trước đó Tô Bạch nhìn thấy hình ảnh huyết thi làm nhân viên phục vụ đẩy xe đi giao hàng trong siêu thị, điều này khiến cho hắn có thể cảm nhận được, huyết thi thật sự rất để ý, rất tôn trọng, rất lưu luyến đối với cuộc sống của mình trong thế giới hiện thực.


Nhưng Phát Thanh Khủng Bố lại phá hủy đi tất cả những thứ này.


Lúc này, Tô Bạch mới thật sự cảm giác được, không phải con cừu có lỗi với người chăn cừu, mà chính là người chăn cừu căn bản không cho con cừu này đường sống.


- Tôi muốn báo thù, bởi vì cuộc sống của tôi, ngoại trừ báo thù thì không còn gì nữa.


Giọng nói của huyết thi lại một lần nữa khôi phục sự ổn định:


- Vì báo thù, tôi đã làm rất nhiều, nhiều đến mức cậu khó có thể tưởng tượng được, nhưng cậu biết tôi đã phát hiện ra điều gì không?


Đại khái Tô Bạch trầm mặc hơn mười giây, hắn bắt đầu thử đứng ở góc độ của huyết thi để suy nghĩ, sau đó lại thử suy nghĩ theo cách thức của Phát Thanh Khủng Bố, cuối cùng thử trả lời.


- Anh phát hiện ra, thực tế thứ mà nó muốn chính là sự báo thù của anh.


Huyết thi nhìn thoáng qua Tô Bạch, giống như có chút ngoài ý muốn, ngoài ý muốn Tô Bạch trả lời chính xác như vậy.


- Trước đó, trên thực tế tôi vẫn còn ôm một chút tâm lý may mắn, thỉnh thoảng tôi sẽ cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, bởi vì nếu như đối tượng báo thù của cậu là Phát Thanh Khủng Bố, điều này tương tự như việc tìm cho bản thân một ngọn núi lớn đè trong lòng mình, thời gian lâu dài, cuối cùng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện mệt mỏi và chán ghét, thậm chí là muốn lùi bước.


- Nhưng sau đó tôi chậm rãi phát hiện ra, đối với sự phẫn nộ của tôi.


- Đối với sự báo thù của tôi.


- Đối với tất cả mọi việc tôi làm vì muốn lật tung nó.


- Đều là thích quan sát.


- Đây là nó đang nuôi cổ, dùng bất kỳ thủ đoạn nào để nuôi cổ, nó đang thúc giục nâng cao tâm tính và thực lực của chúng ta, lúc chúng ta cảm thấy chán ghét, chết lặng hay lười biếng. Nó sẽ không chút do dự nào mà vung roi da xuống, tiếp tục đem chúng ta lùa về phía trước.


- Cái chết của Diệp Tư chính là nó đang lùa tôi.


Trong tròng mắt của huyết thi chảy xuống huyết lệ.


- Vừa rồi, chuyện xảy ra ở bên ngoài, tôi đều nhìn thấy.


Tuy Huyết thi không nói cụ thể là chuyện gì, thế nhưng trong lòng Tô Bạch lại rất rõ ràng, anh ta đang nhắc đến hình ảnh người nhân bản của hắn bay lên không trung, đối cứng với Phát Thanh Khủng Bố.


- Tôi mệt mỏi, tôi cũng thất bại, cho dù tôi có đi đến nơi đó, cho dù tôi tập trung tinh thần muốn hủy đi kế hoạch của nó, tập trung tinh thần chờ đợi thời điểm mấu chốt để có cơ hội quay lại đánh nó một kích.


- Nhưng đến sau cùng tôi phát hiện ra, tôi vẫn thất bại, nó tính toán được tất cả mọi thứ rất rõ ràng, bố trí mọi thứ tỉ mỉ.


- Cho nên tôi quay trở về, ban đầu tôi cảm thấy chán nản, muốn trở lại thế giới này, đi theo Diệp Tư cùng nhau lên đường, mặc dù cô ấy đã chết được mấy năm rồi, thế nhưng tôi biết cô ấy vẫn còn đang chờ tôi trên đường xuống suối vàng, cô ấy, còn có con của chúng tôi, bọn họ đều đang chờ tôi.


- Thế nhưng, ngay khi hy vọng của tôi sụp đổ, tôi lại phát hiện ra hy vọng mới. Nó thế mà không biết tôi là ai, bởi vì không biết tôi là ai, cho nên nó không cách nào làm gì được tôi!


- Cho nên, đây chính là động cơ anh đồ sát thính giả ở khu vực Thiểm Tây?


Tô Bạch hỏi.


Huyết thi khẽ gật đầu:


- Tôi sợ lại là một lần hoa trong gương, trăng trong nước, tuy sau cùng bởi vì đủ loại nguyên nhân, tôi vẫn bị nó phát hiện ra thân phận, bị cưỡng ép đưa vào thế giới chuyện xưa.


[1] Kính hoa thủy nguyệt: Hoa trong gương, trăng trong nước, ý chỉ những thứ phù hoa không thật.


- Hiện tại tôi đã chết, ở trong thế giới chuyện xưa, cho dù là người mạnh đến đâu cũng không mạnh hơn được nó, hơn nữa ở trong thế giới chuyện xưa, ý chí của nó có thể đạt được hoàn toàn quán triệt.


- Nhưng ít nhất tôi đã chứng minh được một chuyện, thật ra nó cũng sẽ mắc sai lầm, nó không phải là một sự tồn tại toàn trí toàn năng, chẳng qua để nó phạm sai lầm, để nó thể hiện ra sự thiếu sót của mình ở trước mặt cậu cần phải có một điều kiện tiên quyết.


- Đó chính là cậu phải cường đại đến một cấp độ, một cấp độ mà khi nó phạm sai lầm, cậu có thể cảm giác được, thậm chí là đến cấp độ cậu có thể bắt lấy được, nếu không thì tương đương với thượng đế phạm sai lầm, con người còn cảm thấy lôi đình mưa móc đều là quân ân.


- Nhưng tôi vẫn không cam tâm.


- Linh hồn của tôi đã bị nó bóp chết.


- Tinh thần của tôi đã bị nó tiêu diệt.


- Cơ thể của tôi đã bị nó đánh nát hòa vào trong tòa trung tâm thương mại mang theo ký ức đau buồn.


- Nếu như không phải ở chỗ đó, tôi đạt được một số kỳ ngộ, đoán chừng hiện tại ngay cả một chút ý thức mang theo tàn ảnh cũng không giữ lại được. Nhưng tôi vẫn không cam tâm, rất không cam tâm!


Tô Bạch xoay người, nhìn về phía huyết thi, hỏi:


- Cho nên, ý của anh là, anh muốn đem những thứ còn lại của mình đều truyền cho tôi, để sau này tôi có cơ hội trở nên cường đại, giúp anh lật đổ Phát Thanh Khủng Bố, báo thù cho anh?


Ánh mắt của huyết thi bỗng nhiên nheo lại, vào lúc này, khí chất của anh ta bỗng nhiên trở nên quỷ dị.


Đồng thời, giọng nói cũng mang theo ý tứ sâu xa.


- Không, trước đó tôi đã nói rồi, thật ra tuy tôi cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng tôi vẫn còn không cam tâm.


- Trước đó tôi đã nhìn thấy được biểu hiện người nhân bản của cậu, tôi cảm thấy, tôi và cậu là những người cùng lý tưởng, chúng ta đều không cam lòng tiếp tục chỉ biết run lẩy bẩy, làm một kẻ đáng thương nằm rạp dưới chân Phát Thanh Khủng Bố. Cho nên, tôi hy vọng cậu có thể đem cơ thể và linh hồn của mình cho tôi mượn.


- Tôi sẽ vận dụng cơ thể và linh hồn của cậu ở trong thế giới chuyện xưa này, tiến hành một trận chiến cuối cùng với nó.


- Điều này cũng xem như là một kết cục đẹp nhất với tôi.


Huyết thi nói xong những lời này, anh ta có chút thương cảm, có chút thoải mái, anh ta giống như một khổ hành tăng đã hao hết tất cả nguyên khí của chính mình, cho dù đã chạm vào ánh sáng hy vọng, nhưng anh ta đã không đi được nữa, anh ta quá mệt mỏi, anh ta muốn một lần thống khoái, muốn một kết thúc oanh liệt mà không phải bị Phát Thanh Khủng Bố cứ như thế kéo vào thế giới chuyện xưa, hoàn toàn biến thành áo cưới cho kẻ khác, anh ta không cam tâm trở thành hòn đá kê chân cho người khác.


Thế nhưng, sau khi Tô Bạch nghe thấy huyết thi nói những lời này, hắn hơi sững sờ.


Lúc này đây, Tô Bạch giống như có một loại cảm giác “Vở kịch không nên viết như thế!”


Con mẹ nó!


Giãi bày tâm sự với tôi lâu như thế, kết quả là muốn tôi cống hiến ra cơ thể và linh hồn của mình để cho anh thoải mái một lần?


- Excuse me?


Trên mặt Tô Bạch đã không còn chút đồng tình nào:


- Anh vừa mới nói gì, tôi rất muốn không nghe rõ!


Chương 523

Bình Luận (0)
Comment