Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 524 - Chương 524 Chân Tướng

Chương 524

Chân Tướng


Thân hình của huyết thi dần dần trở nên phóng đại, lớn đến mức gần như có thể bao phủ Tô Bạch, Tô Bạch chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt càng lúc càng ở trên cao của huyết thi.


- Tâm nguyện của cậu và tâm nguyện của tôi là giống nhau, không phải ư?


Giọng nói của huyết thi mang theo một buồn vô cớ.


Thế nhưng, loại âm thanh này, loại giọng nói này, loại giọng điệu này khiến cho Tô Bạch cảm thấy rất không thoải mái, lúc này Tô Bạch nhún vai nói.


- Vấn đề là tôi không nguyện ý.


- Vì sao?


Huyết thi có vẻ hơi không hiểu, cũng không biết là anh ta thật sự không hiểu, hay giả bộ không hiểu, thật ra, Tô Bạch đã sớm có một loại cảm giác, đó chính là, từ sau khi huyết thi trở về từ nơi không biết tên kia, tính cách và ý thức của anh ta hẳn là đã trải qua một số thay đổi, trở nên… Có chút không bình thường.


Bởi vì chỉ có như thế mới có thể giải thích được vì sao anh ta lại cố ý đi đến nhà xác của bệnh viện để ngủ, đồng thời thế mà còn biết nói mớ.


Huyết thi giống như một tên gia hỏa âm Âu Mỹlạnh lẽo, tâm tư kín đáo ngoan độc bỗng nhiên lại trở nên đơn thuần như một đứa nhỏ, hai loại cực đoan hoàn toàn khác biệt cùng xuất hiện ở trên cùng một người là anh ta.


- Nếu như tôi muốn, tôi sẽ tự mình làm một lần cho thoải mái, dựa vào cái gì mà tôi lại giao cơ thể và linh hồn của mình cho anh, để anh đi thoải mái?


Tô Bạch hỏi ngược lại.


Thành thật mà nói, ban đầu nếu huyết thi đem mọi thứ truyền thừa lại cho hắn, để cho hắn kế thừa cái gọi là “mục tiêu” kia, trong lòng Tô Bạch còn có chút kính trọng với huyết thi, nhưng hiện tại, cái gì mà tôn kính với kính trọng…, sớm đã không thấy tăm hơi.


Con người chính là như thế, đối với chuyện có lợi cho bản thân, dĩ nhiên sẽ thêm một phần ấn tượng tốt, đối với chuyện không có lợi cho mình, thậm chí là chuyện làm hại đến bản thân mình, dĩ nhiên sẽ có một loại cảm xúc chán ghét, ác cảm, có lẽ đây chính là loại cảm xúc bản năng của sinh mệnh có trí tuệ.


- Thế nhưng, ở chỗ này, cậu đâu có quyền được lựa chọn.


Huyết thi rất hờ hững nói, giống như anh ta vẫn là chính mình của năm đó, giống như anh ta vẫn là sự tồn tại thần bí đã tàn sát thính giả ở khu vực Thiểm Tây.


Tô Bạch cười nói:


- Tôi đâu có gì phải hoảng sợ, anh của trước kia, tôi quả thật e ngại, nhưng chưa từng sợ hãi, bây giờ anh đã bị Phát Thanh Khủng Bố chà đạp đến mức chỉ còn một hơi tàn, còn ở chỗ này trang bức cool ngầu với ông đây? Não anh bị nước vào à?


Cơ thể của huyết thi vẫn còn đang phóng đại, dần dần lấp đầy xung quanh, giọng nói của anh ta cũng càng ngày càng cao và xa hơn, thậm chí loáng thoáng có một loại cảm giác sét đánh.


- Nếu như là hai hoặc nhiều người cùng một lúc đi vào phần ý thức còn sót lại của tôi, đoán chừng tôi quả thật không có cách nào, nhưng sau cùng chỉ có một mình cậu đi vào đây, như vậy thì vẫn có thể, có một câu gọi là gì ý nhỉ, bách túc chi trùng tử nhi bất cương, không phải ư?


([1] Bách túc chi trùng tử nhi bất cương: Con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại)


Một giây sau, thân hình to lớn của huyết thi hóa thành một bóng đen đáng sợ, trực tiếp hướng về phía Tô Bạch cấu xé.


- Có một vài thứ, nó có thể tiêu diệt được, nhưng đạo tàn ảnh này của tôi là dựa vào cơ duyên lấy được ở chỗ đó, đối với chỗ kia, nó cũng không có biện pháp nào, sau cùng, cậu thật sự cho rằng đây chỉ là quá trình người nông dân đem bắp cải thối nát một lần nữa ném vào trong ruộng để làm phân bón ư.


- Cậu thật sự cho rằng Phát Thanh Khủng Bố cố ý để cho mấy người có cơ hội đến đây giành được truyền thừa của tôi ư?


- Đừng ngây thơ như thế có được không?


- Nó biết tôi còn có một phần sức mạnh mà nó không cách nào phá hủy đi được, cho nên nó cố ý để cho các người đi vào thế giới chuyện xưa này.


- Để một thính giả có tư chất khá đưa cơ thể và linh hồn của mình cho tôi, làm tôi chủ động đi ra, thống khoái tìm nó chiến một trận, như thế nó có thể hoàn toàn giải quyết được tôi, còn tôi, đến sau cùng cũng có thể thoải mái một lần, đem một đời mỏi mệt này kết thúc.


- Cho nên, đây là vận mệnh của cậu.


- Vì thế cam chịu số phận đi.


Nghe thấy mấy câu này, Tô Bạch liếm môi một cái, hắn tin tưởng những lời nói này của huyết thi là thật, bởi vì từ khi đi vào thế giới chuyện xưa này vẫn luôn tiến hành lần lượt sàng lọc và lựa chọn, thậm chí là sự xuất hiện của người nhân bản ở lúc cuối, dường như tất cả đều là để cho huyết thi vẫn còn dư lại tàn lực chủ động từ trong mai rùa đi ra, giải quyết một lần triệt để.


Bản thân mình bị lừa, tất cả thính giả ở bên ngoài đều bị lừa, tất cả mọi người đều cho rằng đến đây để nhận lấy truyền thừa, đều cho rằng đến để đạt được lợi ích, bọn họ đều cho là người chăn cừu mời bọn họ đến để chia thịt cừu, đồng thời còn vì việc phân chia thịt cừu mà đánh đến mức người chết ta sống.


Thế nhưng,


Chân tướng,


Lại châm chọc như thế.


May mắn, tâm lý, năng lực chịu đựng của Tô Bạch rất tốt, châm chọc thì châm chọc, kết cục không đúng thì không đúng đi.


Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không phải ư?


Anh không cho tôi đồ, chẳng lẽ tôi còn không thể cướp được à? Đều là thính giả, chút phương pháp và đạo lý này, chẳng lẽ anh còn không hiểu sao?


Hiện tại thương thế của Tô Bạch đã khôi phục được 7 – 8 phần, nói thật lòng, đối đầu với một huyết thi đã bị Phát Thanh Khủng Bố chỉnh cho chỉ còn một hơi tàn, thật đúng là không có áp lực tâm lý gì!


Vào lúc này, người đàn ông đeo kính râm đã không còn kêu rên nữa, dường như anh ta đã quen với loại đau đớn khi hai mắt bị móc, chẳng qua hốc mắt giống như lỗ đen vẫn khiến anh ta cảm thấy rất không quen. Khi con mắt của bạn tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, lại bỗng nhiên bị mất đi, bạn sẽ càng cảm thấy không quen với chuyện đó, cảm giác của người đàn ông đeo kính râm chính là như thế, anh ta không quen với bóng tối, cũng không quen với mơ hồ, bởi vì như thế sẽ khiến cho anh ta không cảm thấy an toàn.


Lúc này người đàn ông đeo kính râm không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, anh ta không giống như những người còn lại đã gần đến cấp bậc cường giả, bọn họ có thể thông qua thần thức để cảm ứng đại khái tình hình xung quanh. Trước đó anh ta đã quá dựa dẫm vào đôi mắt này, lơ là việc khai phá các phương diện còn lại. Đây cũng là một chuyện bất đắc dĩ, một vấn đề tồn tại trong phần lớn thính giả, bởi vì tư nguyên cường hóa là hữu hạn, vì lẽ đó, phần lớn thính giả đều không ngừng tập trung vào một việc củng cố ưu thế của mình, đương nhiên sẽ hình thành ra một loại mất cân bằng, đây chính là nguyên nhân vì sao ở trong thế giới chuyện xưa, có rất nhiều người đều cần đến minh hữu, chính là một loại lấy thừa bù thiếu.


Chương 524

Bình Luận (0)
Comment