Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 525 - Chương 525 Bóng Người Trên Thập Tự Giá

Chương 525

Bóng Người Trên Thập Tự Giá


Gương mặt của Trịnh Nguyệt, một nửa bình thường, một nửa đen nhánh, thế nhưng mắt của bà ta vẫn mở to, bà ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Bạch đang đứng bên đài phun nước, trong mắt tràn đầy ghen tị, đúng thế, là ghen tị, vốn dĩ bà ta cho rằng việc mình nhận được truyền thừa là chuyện đương nhiên, thế nhưng lúc này lại bị Tô Bạch dùng phương thức mạnh mẽ cướp đoạt lấy, bà ta thật sự không cam tâm.


Có lẽ hình như cô gái mặc áo lông đỏ đã chậm rãi từ trong mê man khôi phục lại, cô ta không còn hỏi xem mình là ai nữa, chẳng qua tổn thương về ý thức tinh thần không dễ dàng có thể giải quyết như thế, hơn nữa, hình như cô ta ngửi được một loại khí tức không tầm thường, cả người chỉ an tĩnh ngồi ở dưới đất, nhìn về phía Tô Bạch.


Mãi cho đến khi, cánh tay cho vào bên trong đài phun nước của Tô Bạch bắt đầu chậm rãi hiện ra một màu đỏ như máu.


Sự ghen ghét trong mắt của Trịnh Nguyệt ngày càng tràn đầy, bà ta dùng một giọng nói rất khàn để lên tiếng:


- Các người thật sự cam tâm ư?


Đúng thế, các người thật sự cam tâm ư?


Một truyền thừa tốt đẹp, một cơ duyên lớn, đang ở ngay trước mặt.


Cứ như thế cam tâm để cho người khác lấy đi sao?


Cô gái mặc áo lông đỏ lắc đầu, cô ta không biết mình nên làm gì, cũng không biết mình nên nói gì, cô ta tỏ ra rất do dự, rất chần chờ. Trên thực tế, thương thế của cô ta là nhẹ nhất trong số mấy người này.


Người đàn ông đeo kính râm nghe xong cũng không nói gì, cảnh tượng cường thế của người nhân bản Tô Bạch đã phá hỏng đi dũng khí của người đàn ông đeo kính râm, mà người nhân bản kia, nói trắng ra chính là Tô Bạch của một năm sau, người đàn ông đeo kính râm thật sự không dám trêu chọc Tô Bạch, cho dù mất đi cơ hội truyền thừa cũng thế, bởi vì vốn dĩ anh ta không có quá nhiều hy vọng xa vời miếng bánh có nhân truyền thừa này sẽ thật sự rơi xuống người mình, cho nên cũng không giống như Trịnh Nguyệt có loại suy tính thiệt hơn mãnh liệt như thế.


- Grừ!


Một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú từ trong cổ họng của Tô Bạch phát ra, ngay sau đó trên người Tô Bạch giống như có một tầng ngọn lửa màu đỏ ngòm đang thiêu đốt, không gian cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, mà trên mặt Tô Bạch thì lộ ra vẻ thống khổ.


Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.


Trong nháy mắt, ngọn lửa ghen tị trong mắt Trịnh Nguyệt đã biến mất, thay vào đó là một loại nhẹ nhàng vui vẻ, tràn đầy hả hê, nếu như không phải thi độc trên người bà ta rất nghiêm trọng, bà ta thật sự muốn đứng lên nhảy múa một bài.


- Ha ha… Đây không phải truyền thừa… Cái này… Lại là đoạt xá… Ha ha… Để cho cậu cướp… Để cho cậu lấy… Ha ha ha…


Giọng nói đứt quãng của Trịnh Nguyệt vang lên, nhưng từ trong đó cũng có thể cảm nhận ra được sự thoải mái của bà ta, vào lúc này đây, trong nội tâm của bà ta không còn ghen ghét nữa, cũng chẳng còn vẻ không cam lòng, ngược lại biến thành một loại may mắn, một loại mừng thầm, một loại khoái cảm sống sót sau tai nạn.


Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô gái mặc áo lông đỏ cũng có chút ngoài ý muốn, dự cảm của cô ta thành sự thật, cái đài phun nước này quả thật không có tốt đẹp như những gì cô ta đã suy nghĩ trước đây.


Người đàn ông đeo kính râm thì ngây ngốc đứng ở đó.


Ngọn lửa trên người càng ngày càng trở nên dữ dội, không ngừng chuyển hóa linh hồn của Tô Bạch, không ngừng cướp đoạt cơ thể của Tô Bạch.


- Đừng giãy dụa làm gì.


- Thật sự không cần giãy dụa.


- Sức mạnh của cậu không có hiệu quả gì đối với tàn ảnh của tôi.


- Tàn ảnh của tôi không thuộc về nơi này, nó thuộc về chỗ kia, ngay cả Phát Thanh Khủng Bố cũng không thể tiêu diệt được tàn ảnh của tôi, càng đừng nói đến là cậu.


- An tâm hưởng thụ đi.


- An tâm lĩnh hội đi.


- Chờ tôi hoàn toàn nắm được cơ thể của cậu trong tay, tôi tin tưởng, tôi có thể làm cho Phát Thanh Khủng Bố xuất hiện, đến lúc đó, cho dù cái chết chính là kết cục chung của chúng ta, là vận mệnh không cách nào thay đổi được, là vận mệnh không thể chống lại.


- Nhưng ít nhất cậu có thể may mắn được cùng tôi chứng kiến, đây là vinh quang tối cao dành cho cậu, không phải sao?


- Có bao nhiêu thính giả đã chết trong thế giới chuyện xưa, có bao nhiêu thính giả cường đại luôn phải run lẩy bẩy, khúm núm nịnh bợ trước mặt Phát Thanh Khủng Bố.


- Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ cảm nhận được một chút xíu khí tức do Phát Thanh Khủng Bố cố ý lộ ra ngoài mà thôi.


- Mà cậu lại có thể chân chính “thấy” được nó.


- Cậu nên cảm thấy kiêu ngạo, cậu nên cảm thấy tự hào, cậu nhất định phải tự hào, bởi vì tất cả những thứ này đều là tôi ban cho cậu!


- Mẹ kiếp!


Tô Bạch đáp lại cũng chỉ có hai chữ đơn giản này mà thôi.


Ngọn lửa màu đỏ ngòm không ngừng dâng lên, Tô Bạch đã phát giác ra được, linh hồn và cơ thể của mình đang không ngừng thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.


Không được,


Không thể như thế,


Mình hẳn là có biện pháp,


Mình hẳn là có biện pháp.


Trong đầu Tô Bạch bắt đầu hiện ra từng thủ đoạn của người nhân bản.


Sau cùng, một hình ảnh xuất hiện trong đầu Tô Bạch, đồng thời trong nháy mắt hình ảnh dừng lại.


Lúc người nhân bản phá vỡ kết giới lồng giam của cô gái mặc áo lông đỏ, sau lưng “hắn” xuất hiện bóng mờ thập tự giá (十).


Hiện tại, cảnh tượng đang xảy ra trên người hắn, cùng với Vampire bị trói lại trên thập tự giá tiếp nhận hình phạt của thượng đế quả thật rất tương tự.


Trong thoáng chốc, sau lưng Tô Bạch loáng thoáng xuất hiện bóng mờ của thập tự giá, có thể mơ hồ nhìn ra được một người đang bị trói trên thập tự giá.


- Chuyện này… Chuyện này… Sao có thể… Đây cũng là sức mạnh đến từ chỗ kia…


Giọng nói của huyết thi bỗng nhiên trở nên hoảng loạn.


Trước đó Tô Bạch vẫn luôn cảm thấy rất nghi hoặc, ở trong thế giới chuyện xưa lần trước, vì sao Lan Lâm lại có hứng thú với hắn như thế, thứ uyên thâm như nhân quả, Tô Bạch không hiểu, nhưng Lan Lâm thế mà lại liều mạng lách qua quan hệ giữa các thành viên trong tổ đội để không ngừng tính kế tới tính kế lui.


Chỉ vì muốn ăn hắn?


Bản thân hắn cũng đâu phải thịt Đường Tăng, hắn thật sự được người yêu thích? Thật sự thơm ngào ngạt?


Cuối cùng, dưới sự hoảng sợ to lớn về nhân quả, Lan Lâm không chịu đựng nổi, chính mình đã sụp đổ trước, cho nên lựa chọn tự sát, nhưng cô ta rõ ràng là một người phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh, đổi một loại cách nói khác, không phải tất cả mọi người đều có tư cách bởi vì trải qua dưới sự đại hoảng sợ bị hù chết, vì thế trước đó Lan Lâm lựa chọn Tô Bạch là mục tiêu thôn phệ của cô ta, khẳng định là có thâm ý của mình.


Lan Lâm ẩn tàng huyết thống Vampire, nhưng việc cô ta dòm ngó đến Tô Bạch, tuyệt đối không đơn giản chỉ vì Tô Bạch cũng là huyết thống Vampire, như vậy sự việc đơn giản hơn nhiều, lại thêm phản ứng của huyết thi ở hiện tại.


Điểm mấu chốt nằm ở ngay trên giọt tinh huyết kia.


Mập mạp à mập mạp.


Khi đó rốt cuộc anh đã lấy được từ nơi nào cho tôi giọt tinh huyết này thế?


Chẳng qua, nguyên nhân thật sự là do giọt tinh huyết này, hay là…


Chương 525

Bình Luận (0)
Comment